"Tạm
biệt tình yêu của anh,
Tình
yêu của anh, người mà anh nghĩ anh sẽ dành trọn cả cuộc đời này để bảo vệ,
người mà anh những tưởng còn quan trọng hơn chính bản thân. Anh giờ đã hiểu tại
sao em chẳng bao giờ chịu hứa một thứ gì, vì nếu có thì bây giờ em đã là 1 kẻ
thất hứa rồi. Giờ anh thấy ân hận rất nhiều, đáng lẽ ngày ấy anh đừng hứa quá
nhiều, anh toàn hứa những thứ mình không thể làm. Lẽ ra anh không nên hứa sẽ
yêu em , sẽ bên em mãi mãi để bây giờ chỉ riêng việc đi theo em mà anh cũng
không có đủ dũng cảm để làm được. Anh thật sự nhớ em rất nhiều, nhớ đến nỗi
tưởng chừng bản thân không thể thở nỗi vì đắm chìm trong sự nhớ nhung dai dẳng.
Từng góc phố, từng nẻo đường anh đi qua đều thấp thóang đâu đó hình bóng của
em, ánh lên nụ cười của em. Anh càng bảo bản thân mình phải quên thì chỉ càng
thêm nhớ em nhiều hơn, thật là trớ trêu phải không em?"
[You must be registered and logged in to see this image.]Viết
đến đây, Vũ Phong nhớ đến quá khứ khi xưa còn Phương của anh. Anh vẫn không thích dùng những từ mang
tính chất sở hữu vì chẳng có thứ gì hiện hữu thật sự là của mình, nhưng đối với
Phương thì anh luôn muốn cô là của riêng mình.
Anh
viết thư này chẳng phải để trách móc em vì đã bỏ anh lại một mình trơ trọi giữa
cuộc đời này, anh chỉ muốn có một câu trả lời cho những thắc mắc trong anh. Anh
nhiều lần tự hỏi em có thật sự thuộc về anh hay không? Hay em cũng như bao
người khác đến rồi lại đi? Nhưng rồi anh lại tự biện hộ rằng em đã từng yêu anh
thật và anh chính là định mệnh của em, anh phải tin tưởng vào em chứ.
Tình
yêu của anh, anh đã từng đau đớn vô cùng, đến bây giờ nỗi đau vẫn còn âm ỉ
không dứt. Anh đã tự hỏi rằng mình có thể bao giờ bớt yêu em? Và anh đã có câu
trả lời cho chính mình. Xin lỗi vì có thể làm em lo lắng cho anh nhưng tình yêu
của anh đối với em chưa bao giờ thay đổi. Xa cách chỉ làm cho tình yêu đấy càng
mãnh liệt thêm. Tình yêu của anh là lửa, em là dầu, còn sự xa cách này là oxy.
Dầu và oxy làm ngọn lửa càng bừng cháy dữ dội. Anh mỗi ngày mỗi yêu em thêm một
chút. Càng yêu em nhiều thì anh càng đau hơn rất nhiều.Nếu anh biết mình yêu em
nhiều thế này thì có lẽ ngay từ đầu tiên chúng ta gặp nhau anh đã cầu hôn em
rồi. Anh luôn nghĩ đàn ông chỉ được khóc 3 lần trong đời, vì thế em yêu, anh sẽ
chẳng bao giờ rơi nước mắt vì em thêm lần nào nữa. Nỗi đau gặm nhấm trái tim
anh nhưng anh không thể biểu hiện ra ngoài, nước mắt chảy ngược vào trong sao
quá đắng cay.’
Anh
biết anh chẳng khóc được nữa, nỗi đau này dường như đã trở thành một cơn
nghiện. Anh nghiện cảm giác được bơi trong sự hoài niệm, được đau cho chuyện
tình dang dở của họ, vì sự thật quá phũ phàng đối với anh, sự thật là Phương chẳng còn bên anh. Quãng đường đời phía trước còn
dài mà chỉ mình anh bước đi một mình trên con đường đó.
Biết
bao giờ anh mới có thể gặp lại em? 5 năm, 10 năm hay 20 năm? Anh không biết.
Chẳng có thắc mắc nào của anh mà anh có thể trả lời một cách chắc chắn. Nhưng
em yêu, một điều anh chắc chắn rằng dù bao lâu đi nữa thì anh vẫn có thể chờ.
Gặp lại em là lẽ sống của anh, là tất cả những gì anh ao ước. Thế nhé em! Chúng
ta lại gặp lại nhau một ngày nào đó. Anh mãi yêu em, tình yêu của anh."
Anh
gấp đôi tờ giấy lại rồi đốt nó, Vũ Phong vốn không phải là người mê tín, anh
không tin vào sự tồn tại của một thế giời ngoài thế giới anh đang sống nhưng
bây giờ, Vũ Phong buộc phải tin vào nó. Anh muốn tin rằng Phương đang
ở đâu đó chờ anh, anh muốn tin rằng chút sám hối của anh sẽ tới được chỗ Phương. Khi cô ra đi, anh vẫn còn chưa kịp nói một lời
xin lỗi. Những ngày tháng cô vì anh mà đau khổ, anh vẫn chưa kịp xin cô tha
thứ.
Một
cơn gió vô tình thổi đống tro tàn trong tay Vũ Phong, những mảnh tro xám cuối
cùng của một mối tình vô vọng bay
cao mãi rồi chìm vào màn sương khói mờ ảo. Vũ Phong buồn bã nhìn theo đám tro
tàn. Anh biết rõ một điều từ nay về sau anh sẽ chẳng bao giờ quay lại đây một
lần nữa.
Hà Anh
chỉ dám đứng nhìn Vũ Phong từ phía xa, cô nắm chặt tay Vân Trang hơn rồi thở dài. Cái thở dài chua xót tiếc thương cho một tình yêu không
thành. Hà Anh luôn tin ông trời rất công bằng
, cô luôn nghĩ rằng những người yêu nhau rồi sẽ đến được bên nhau. Những niềm
tin ấy dường như đã vỡ vụn sau sự ra đi mãi mãi của Phương. Hà Anh ngàn lần
trách cứ ông trời sao quá bất công lấy đi hạnh phúc của Phương khi cô đã gần chạm tay đến nó. Bên ngưỡng cửa
thiên đường , người ta vẫn có thể rơi xuống địa ngục ngay lập tức.
Đứng
bên cạnh Hà Anh, Vân Trang cũng yên lặng. Cái ngày bệnh viện gọi điện cho cô
nói rằng Phương bị một chiếc xe đâm vào, một nửa trái tim của Vân Trang dường như cũng chết theo người chị em xấu số đó rồi.
Một
giọt nước mắt trên khóe mi Vân Trang, cái hình ảnh
của Vũ Phong hôm nay rỗi sẽ in sâu trong tâm trí Vân Trang mãi mãi. Cô tự nhiên hiểu rằng nỗi đau khổ lớn
nhất trong tình yêu là gì. Đó không phải là việc phải là việc hai người yêu
nhau phải sống xa nhau, bởi ít nhất lúc đó họ vẫn còn đang chia sẽ chung một
bầu không khí, họ vẫn còn có thể gặp lại nhau bất cứ lúc nào. Nhưng khi con
người ta ở hai thế giới khác nhau, cái ranh giới mong manh giữa hai cõi âm
dương chẳng thể cho những người yêu nhau đến được bên nhau.
Hà
Anh và Vân Trang khóc, cả hai không hề biết rằng có một người
khác cũng đang khóc. Những giọt nước mắt rời trên khuôn mặt Phương. Đến giờ phút này Phương mới
biết mình không còn hiện hữu trên thế giới này nữa. Cô đã vĩnh viễn ra đi vào
ngày cái ngày
cô tìm đến với anh, cô đã rời xa anh mãi
mãi đúng vào cái ngày cô và anh định làm lành. Cô muốn chạy tới chỗ Vũ Phong,
cô muốn chạy tới chỗ Hà Anh và Vân Trang biết bao. Phương khóc
nấc lên. Giờ thì ngay cả những giọt nước mắt của cô cũng không ai nhìn thấy
được nữa.
‘Vũ
Phong, em muốn chạy đến bên anh biết chừng nào. Em muốn ôm chặt anh, muốn hôn
anh nhiều như trước đây. Còn rất nhiều việc em muốn làm cùng anh, còn rất nhiều
việc chúng ta chữ kịp làm. Giờ thì em chẳng bao giờ làm được nữa rồi, giờ thì
ngay cả chuyện trách móc anh, đau khổ vì anh đã không ở cạnh em, em cũng không
thể làm được nữa. Người ta chẳng thế khóc, chẳng thể cười, chẳng thể biểu lộ
một chút cảm xúc khi người ta đã chết.
Phương
lướt nhẹ ngón tay trên chiếc điện thoại. Cuối cùng Phương cũng đủ mãnh mẽ để xóa đi tin nhắn đã lưu rất lâu trong điện thoại.
Tin nhắn của Vũ Phong vào cái ngày cô và anh định sẽ làm lành, Phương sẽ chẳng bao giờ nhận được thêm tin nhắn nào từ
anh nữa. Làm sao anh có thể gửi tin nhắn cho một người đã qua đời như cô chứ .
Phương bỗng
thấy chân mình nhẹ tênh. Cô có cảm giác mình đang tan biến dần , cô có cảm giác
mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên vô hình.Có lẽ thời gian dành cho cô để lưu
luyến thế giới này đã kết thúc thật rồi. Đã tới lúc Phương phải đi. Đã tới lúc cô rời xa tình yêu của đời
cô. Phương mỉm cười nhẹ.
Cô đã kịp biết câu trả lời của anh , cô đã hiểu anh yêu cô nhiều tới thế nào.
Giờ thì Phương chẳng còn hối tiếc điều gì
nữa.
Hoàng
hôn buông xuống , bóng tối phủ lên cảnh vật. Hình ảnh một chàng trai gục xuống
bên cạnh một nấm mồ lẻ loi mờ nhạt dần rồi chìm vào bóng tối.
"Vũ
Phong , anh đã từng nói rằng ngày nào mà anh còn sống thì anh còn yêu
em…………… Nhưng anh sẽ chẳng bao giờ biết được, ngày mà em đã chết, em vẫn còn yêu
anh".
Mãi
mãi có lẽ cả hai chẳng bao giờ biết chắc chắn được họ đã yêu nhau nhiều như thế
nào.