Mình hơi bị thích cái truyện nài 1 tý :">...
[You must be registered and logged in to see this image.]Gió thổi nhẹ, chong chóng quay...
"Em lúc nào cũng quay mãi thế à?" Chợt gió hỏi chong chóng.
"Ừ, có lẽ vậy." Chong chóng đáp. "Vì anh thổi nên em phải quay."
"Vì anh sao?" Gió ngạc nhiên.
"Vì anh. Vì anh mà em quay, cũng vì anh mà em sống." Chong chóng trả lời. "Nếu em không quay thì em là một cái chong chóng chết!"
"Nếu... nếu có một ngày...anh không ở bên em nữa..." Gió ngập ngừng.
"Em không biết. Trên đời này có vô vàn ngọn gió và vô vàn chong chóng. Bình thường thì chong chóng cần gió. Gió như là nguồn sống của chong chóng. Chong chóng thiếu gió, chong chóng không còn sức sống nhưng gió thiếu chong chóng thì gió vẫn vậy." Chong chóng nhẹ nhàng trả lời gió.
"Ừ. Có lẽ!" Gió đáp,với tất cả sự thờ ơ.
Chong chóng hiểu hết tất cả. Rằng một ngày kia gió sẽ ra đi. Rằng ngày đó đã sắp đến rồi. Chong chóng thở dài. Những ngày không được gặp gió. Chong chóng sẽ nhớ gió.
Rồi... Trời gió lên, chong chóng quay... Gió đến rồi! Gió vẫn thế, vẫn thờ ơ và vô
tình. Chong chong nhìn gió, chong chóng không tin vào mắt mình. Gió, là gió… Nhưng đáp trả lại sự nhiệt tình của chong chóng chỉ là một làn gió nhẹ, đủ để chong chóng rung động.
"Anh phải đi!" Đột ngột gió lên tiếng.
"Anh phải đi à? Anh đi đâu?" Chong chóng hỏi trong hoảng loạn.
"Xa lắm... " Gió đáp.
"Thật sao?" Điều chong chóng lo sợ cuối cùng cũng đã đến. "Anh có về không?"
"Em có đợi anh không?" Gió hỏi lại.
"Em sẽ đợi. Chỉ cần anh nói có về là em tin anh sẽ về."
Chong chóng lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có niềm tin tuyệt đối vào Gió.
"Ừ! Nếu em đợi thì anh sẽ về." Gió đáp.
"Anh sẽ về thật chứ?
Khi nào thì anh về?"
"Nhanh thôi." Gió trả lời. "Tin anh nhé!"
"Em tin anh, anh đi đi... Em sẽ chờ... Anh sẽ về, sẽ về với em chứ?" Chong
chóng nói, lòng lại nhen lên niềm hy vọng.
"Chắc chắn." Gió khẽ cười.
Chong chóng không nói gì cả, chỉ biết lặng nhìn gió ra đi.
Rồi gió đi. Chóng chóng ở lại & chờ đợi.
...Chờ đợi mòn mỏi ngày này qua ngày khác...
Gió vẫn không về. Chong chóng vẫn đợi. Chong chóng tin gió. Tin vào lời hứa của gió, chong chóng vẫn ở mãi nơi này. Chong chóng sợ nếu mình đi thì khi gió quay về sẽ không gặp. Chong chóng sợ không gặp được gió.
"Anh ấy sẽ về! Anh ấy hứa rồi mà! Anh ấy bảo nếu mình đợi thì anh ấy sẽ về! Mình phải tin vào anh ấy! Anh ấy không lừa mình! Anh ấy không nói dối!
Phải tin, ai nói gì mình mặc kệ. Anh ấy sẽ về! Phải tin tưởng.....!!! Phải tin..........
Cứ thế, chong chóng đã đợi hơn mười năm!! Chong chóng vẫn cứ tin, chong chóng vẫn cứ đợi, chong chóng vẫn cứ hy vọng!! Màu vàng cam ngày xưa, giờ chỉ là một màu bàn bạc, màu của thời gian, màu của sự chờ đợi. Nhưng chong chóng vẫn đợi!!
Rồi một ngày kia.
Đã có người phát hiện ra chong chóng.
Là một cơn gió. Trời gió lên, chong chóng quay... Gió... Chong chóng
quay, chong chóng lại tràn đầy sức sống nhưng... đó không phải là gió,
chỉ là hơi từ miệng một cô bé.
" Gió ở đâu?? " Chong chóng tự hỏi. Có lẽ gió đã quên chong chóng rồi, có lẽ bây giờ gió đang ở bên một chong chóng nào khác. Có lẽ là thế. Nhưng. . . gió đã hứa là sẽ về với chong chóng rồi kia mà. Cô bé vẫn đang thổi. Chong chóng quay nhưng chong chóng không hạnh phúc.
Đây không phải là gió của chong chóng. Đây không phải là cơn gió mà chong chóng đã chờ đợi suốt mười năm. Gió của chong chóng khác, gió của chong chóng tuy vô tình nhưng khi làm chong chóng quay lại có cảm giác khác. Không, không phải!! Không phải gió của chong chóng. Chong chóng không muốn quay vì cô bé. Chong chóng chỉ muốn quay vì gió thôi. Nhưng cô bé cuối cùng cũng vứt bỏ chong chóng như cơn gió kia đã từng làm hồi mười năm trước.
Chong chóng lại trơ trọi một mình. Lại tiếp tục héo hon vì chờ đợi. Lại tiếp tục hy vọng vào lời hứa của gió. Thời gian cứ trôi chong chóng cứ thế chờ đợi trong
vô vọng. Chong chóng chỉ mong gặp được gió, dù chỉ một lần thôi cũng
được. Gặp để lòng chong chóng thôi day dứt. Ngày ấy chong chóng không
dám nói. Chong chóng sợ...
"Gió à! Anh về đi!Em vẫn đang chờ anh! Vẫn đang chờ...Em nhớ anh lắm anh biết không? Anh đang định bỏ rơi em đấy à? Đừng làm vậy nhé! Bỏ rơi người khác là không tốt đâu."
Gió ác lắm!! Chong chóng vẫn tin gió, chong chóng không trách gió, chong
chóng có một niềm tin mãnh liệt.
Gió có vị gì nhỉ? Không ai biết.
Gió có màu gì nhỉ? Không ai biết.
Gió có mùi gì nhỉ? Không ai biết.
Nhưng chong chóng biết.
Gió có vị mặn của nước mắt chong chóng.
Gió có màu bạc của thời gian vì sự chờ đợi.
Gió có mùi máu đang rỉ ra từ trái tim chong chóng.Chong chóng không dám thừa nhận mình đã yêu gió. Nhưng đó vẫn là sự thật. Chong chóng yêu gió. Chong chóng chờ gió là để nói ra điều này để thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Mục tiêu của chong chóng chỉ có vậy. Chong chóng không dám mơ đến gió. Chong chóng không cần gió yêu chong chóng. Chong chóng chỉ cần gió về thôi. Liệu chong chóng có đòi hỏi cao quá không? Sống trong hy vọng, ảo tưởng, đã làm chong chóng không còn chút sức lực nào nữa. Chong chong không chịu nổi cái cảm giác ngột ngạt này nữa rồi.
"Không! Mình phải sống, mình phải đợi! Gió sẽ về!! Sẽ về mà! Gió đã hứa! Gió không nuốt lời đâu.!! Gió sẽ trở về......! Sẽ trở về mà....................."
Vi vu khắp những miền đất mới,hoan hỉ đón nhận cảm giác tự do ngợp
lòng,Gió tưởng như mình đanh thực sự hạnh phúc hơn cả...Nhưng dần dần,cứ
vi vu mãi...mỗi nơi gió đến chỉ ở lại chút xíu,không vấn vương như
những gì mà gió cảm nhận đươc tu` 1 nơi nào đó,từ 1 ai đó..bất
chợt...gió nhớ đến Chong chóng,nhận ra thứ mà Gió đã đánh mất...nhớ ra
lời hứa của mình... "Đã quá lâu rồi còn gì,có lẽ chong chóng ko còn đứng
nơi đó,có lẽ chong chóng đã quên đi cơn gió vô tình như mình..." Gió
thực sự muốn quay lại bên Chong chóng....
Thật nhanh..gió đã quay về nơi cũ...Hoảng loạng nhìn quanh,và chợt nó mỉm cười nhẹ nhàng khi chong chóng vẫn đang đứng kia..nó nhanh chóng cuốn đến gần... Nhưng...nó bắt đầu nhận ra sự thay đổi ...Những sắc màu tràn sức sống đc tô điểm trên những chiếc cánh nhỏ của Chong chóng kia đã mất sắc,phai nhạt từ bao giờ...Lâm tâm một đôi chỗ,điểm trên chiếc cánh nhỏ ấy là những vệt
xước,rách và cũ dần theo thời gian..Lòng Gió bỗng đau như thắt...Dường
như Chong chóng đang say giấc....
Gió lại gần khẽ thổi nhè nhẹ...đã lâu lắm rồi gió không đc nhìn thấy chong chóng quay tít với nhiều sắc mầu..nhưng chong chóng vẫn nằm im...tưởng chừng như chưa bừng tỉnh sau giấc ngủ dài...gió cứ ngỡ chong chóng trêu mình...thổi mạnh hơn..nhưng chong chóng vẫn nằm đó....gió hốt hoảng lùa những luồng gió mạnh
hơn..thôi thúc sự sống từ chong chóng...nhưng có lẽ..chong chóng đã quá
mệt mỏi rồi...và chong choáng mãi mãi không bao giờ quay nữa...Gió đã
về quá muộn ...
Giật mình hối hận ,gió nổi cồn lên thành cơn bão và khóc gào trong sự tiếc nuối...