Một phút lặng thinh. Tôi nghẹn
lời, không nói được gì. Bỗng dưng mắt tôi ươn ướt. Tôi nắm chặt tay Duy, thì
thầm:
- Có.
“Tên đáng ghét” gục đầu xuống đôi
tay đang nắm lấy tay tôi, nói:
- Hải Thanh, anh nhớ em nhiều
lắm, nhớ điên lên được. Bị nhốt ở nhà, anh buồn lắm. Hải Thanh, em khóc đấy à?
- Em vừa mơ… thấy anh đấy.
- Mơ gì?
- Mơ… em là công chúa, còn anh là
hoàng tử.
- Thật à? – Duy nhoẻn miệng cười.
- Trong mơ, em đã nói… em yêu anh
rồi.
- Thế còn ngoài đời thật thì sao?
- Em… không biết. Em thích anh,
nhưng em mang ơn Tử Quân nhiều lần rồi. Em không biết phải làm gì cả.
- Anh sẽ đợi. Chỉ cần biết em đã thích anh là đủ. Còn
chuyện yêu hay không, anh sẽ đợi em, dù người được lựa chọn là ai.
- Thật sao?
- Anh sẽ không bao giờ buông em ra
đâu.
Ánh trăng soi tỏ căn phòng, Duy
khẽ vòng tay, khiến cho mặt tôi áp sát vào ngực Duy. Duy thì thầm:
- Anh yêu em, Hải Thanh.Sáng hôm sau, cả lớp tôi kéo đến
thăm. Hạ Yên, Phi Yến cùng một nhóm nữa mang theo đầy bánh kẹo, hoa quả. Đặt
vào góc bàn, Hạ Yên đến cạnh giường, cầm tay tôi:
- Bạn bị tai nạn bọn mình lo quá,
không biết tên độc ác nào đâm vào Hải Thanh nữa.
- Đúng, tóm được tụi đấy là phải
gô cổ lại, suýt giết con người ta rồi còn gì.
- Hải Thanh biết bọn đấy là ai
không?
- Không. - Tôi lắc đầu. – Mình không
nhớ.
Mọi người nhìn tôi ái ngại, rồi
chuyển sang câu chuyện khác. Bọn tôi ngồi buôn chuyện rôm rả, nhưng chẳng hiểu
sao, hôm nay tôi chẳng để tâm chút nào vào câu chuyện của mấy đứa bạn.
Chiều muộn. Ánh mặt trời đỏ dịu
loang xuống nền sân bệnh viện, có cái gì đó như nỗi nhớ mong, khắc khoải và bủn
rủn len vào tâm trí. Trong tôi ngập đầy cái chói chang của ánh nắng, của vườn
hoa trong mộng. Ngẩn ngơ nhìn ra ngoài, tôi nhìn chăm chú vào những bông hoa điệp
bay bay xuống góc sân. Chiều muộn là những lúc nhớ nhung, mong đợi lên đến tột
đỉnh. Tôi đang nhớ ai đây, Minh Duy hay Tử Quân?
- Người Hải Thanh thích là Duy
đúng không?
Quay lại, giọng nói trầm và ấm. Là
Quân.
- Anh đã tưởng Hải Thanh sẽ làm
bạn gái anh, nhưng có lẽ không được.
- Anh Quân, em…
- Anh sẽ cố hết sức giúp hai em. Khổ
thân Duy. Mỗi lần đến gặp em, Duy phải vất vả, trốn ghê lắm.
- Anh ấy đi bằng cách nào ạ?
- Dĩ nhiên là trèo tường và bằng
một số trợ giúp nho nhỏ của những người thân mới ra khỏi nhà được. Nhưng để đi
tới chỗ em nhanh phải đi đường tắt khá bẩn và lầy lội, vì vậy, Duy thường về
nhà với mớ quần áo bẩn thỉu, đó là lí do bố mẹ sinh nghi.
Tôi ứa nước mắt, nhìn ra ngoài
cửa, những bông hoa vẫn bay bay. Có một cái gì đó khiến lòng tôi đau nhói.
Không phải là thương Duy, hình như cái cảm giác này còn hơn cả như thế… Tôi cứ
để mình chìm đắm trong suy nghĩ đó. Yên lặng. Một lát sau, Tử Quân lên tiếng
trước:
- Hải Thanh phải cố lên nhé, còn
một tháng nữa là đến cuộc thi rồi. Cố gắng ăn ngủ điều độ để lấy lại sức khỏe.
Anh cũng sắp về Nhật rồi.
- Về Nhật? Bao giờ ạ?
- Tháng sau.
- Đột ngột như thế, liệu có phải
là… vì em không? – Tôi bỗng cảm thấy mình có lỗi.
- Đừng suy nghĩ nhiều, em thuộc
về Duy và mãi là như vậy. Anh với em chỉ dừng lại ở đây thôi. Chúc em sớm khỏi,
giành giải trong cuộc thi và hạnh phúc với Duy nhé.
- Quân. Em xin lỗi. Và… Cảm ơn
anh.
Quân chào tôi rồi ra khỏi phòng.
Hình như, tôi có thể cảm nhận thấy anh ấy đang thở dài.
Hai ngày trước…- Anh yêu Hải Thanh đúng không? -
Duy đứng đối diện, đôi mắt cậu ấy ánh lên ánh nhìn sắc nét.
- Đúng vậy.
- Anh biết Hải Thanh là người em
yêu, sao vẫn còn có tình cảm với cô ấy? Nhiệm vụ của anh chỉ là dạy múa thôi cơ
mà?
- Anh đã sai, anh xin lỗi.
- Anh thật lòng với cô ấy thật
sao?
- Anh yêu Hải Thanh thật, xin lỗi
em, anh không thể thiếu cô ấy
- Vậy thì… chúng ta quyết đấu
được không?
- Sao cơ?
- Trận quyết đấu, giữa hai người
đàn ông. Ai thua sẽ phải bỏ cuộc.
Duy bước tới, mắt cậu ấy sắc
lạnh. Tay cậu ta vung lên, chuẩn bị đấm cho tôi một cú. Người tôi cũng đang
nóng bừng giận dữ. Hải Thanh, tại sao anh lại yêu em? Tại sao lại yêu nhiều đến
vậy? Suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu, tôi không kiểm soát được bản thân. Tôi
nhào tới đấm Duy. Cậu ấy né sang một bên, lấy chân đạp thẳng vào bụng tôi. Đau,
tôi quật tay vào đầu Duy, cậu ấy ngã xuống, nhưng kéo chân khiến tôi ngã theo. Trận
ẩu đả vẫn tiếp diễn. Duy không chảy máu, nhưng tay cậu ấy đã tím bầm. Tôi khỏe
hơn Duy, vả chăng, cậu ấy chưa bao giờ đánh nhau.
Nụ cười buồn và đôi mắt ướt của
Hải Thanh lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi dừng lại, không ẩu đả nữa, nói
với Duy:
- Thôi, không cần đánh nhau nữa
đâu. Anh nhận thua.
- Tức là anh bỏ cuộc? Chủ động?
Không có điều kiện gì hết?
- Ừ. Anh nghĩ rồi, anh sẽ về
Nhật, mẹ anh đã chờ đợi lâu lắm rồi. Bà cũng không muốn kéo dài hận thù giữa
hai gia đình nữa.
- Nhưng… Nhỡ Hải Thanh thích anh
thật thì sao?
- Hải Thanh chưa lựa chọn đâu.
Anh đã quyết định rồi, anh sẽ rời xa Hải Thanh, vì cả hai chúng ta.
Hiện tại, trong bệnh viện.- Cô cũng “hút” con trai phết đấy
chứ nhỉ?
- Giọng nói vang lên ngay khi Tử
Quân vừa đi khỏi. Trước mặt tôi giờ là cậu cả của tập đoàn Minh Phúc: Từ Minh
Huy.
- Em chỉ…
- Cô không cần nói đâu, đây không
phải lỗi của cô. Tôi chỉ băn khoăn: cô có gì khiến cho cả hai hot boy nổi tiếng
toàn trường say mê đến vậy? Duy trốn nhà đi theo cô, nó làm đủ mọi chuyện, bất
chấp bố mẹ hay anh chị ngăn cản. Tất cả là vì cô, tại cô. Cô có gì khiến nó
thích thú đến vậy chứ?
- Em…
- Nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu.
Chính cách sống trung thực, can đảm, sự trong sáng của cô đã khiến em trai tôi
như vậy. Tôi không thể trách nó. Chỉ có một việc, tôi muốn cô phải hứa trước
khi đến với nó.
- Vâng, em sẽ cố gắng.
- Hãy yêu Duy thật lòng. Bởi nó
yêu cô thật lòng.
Đã mấy hôm rồi, tôi chỉ nằm ăn
ngủ. Đến tối, “hoàng tử” lại đến với tôi. Hôm nay, tôi và Duy đi dạo ở sân bệnh
viện. Nhìn cái sân, bức tường, nghĩ đến cảnh Duy phải trèo tường, trốn nhà để
đến với tôi, tôi lại ứa nước mắt. Cầm tay tôi, “hoàng tử” thì thầm:
- Em đừng khóc, có anh ở đây rồi
mà.
- Anh à… Hay là… Anh đừng đến chỗ
em nữa?
- Sao vậy? - Duy giật mình. - Em
không thích à?
- Không ạ. Em không muốn anh vì
em mà phải như thế ấy. Nhỡ bố mẹ anh phát hiện ra thì…
- Ngốc ạ, anh luôn lo cho em mà,
dù phải vượt qua bao gian khổ anh cũng chịu được. Dù thế nào, anh cũng sẽ không
bỏ rơi em đâu.
Đang đi dạo cùng Duy, tôi bỗng
dừng lại. Quay sang Duy, tôi mỉm cười, chủ động nắm lấy tay anh:
- Minh Duy à, em yêu anh.Duy khựng lại. Ánh mắt sững sờ,
dần chuyển sang nhìn tôi âu yếm, Duy xúc động nghẹn ngào:
- Tại sao, tại sao giờ này em mới
nói? Anh đã chờ câu nói này quá lâu rồi…
Sáng hôm sau, lúc Duy mang đồ ăn sáng đến cho tôi, điện thoại tôi réo inh ỏi. Với
tay lên cầm điện thoại, tôi mệt mỏi cất lời:
- A lô?
- Chị Hải Thanh! Hoàng thiếu gia
nhớ chị chết đi được, chị bị tai nạn sao rồi, có đau không?
Tôi nhoẻn miệng cười:
- Chị không sao, em thế nào rồi,
có khỏe không?
- Khỏe cái gì, nghe chị bị tai
nạn, Hoàng thiếu gia lo quá trời. Mai thiếu gia sẽ đến thăm chị nhé!
- Được rồi, được rồi…
Tôi bấm phím kết thúc cuộc gọi,
miệng cười tủm tỉm. Duy ngồi cạnh nhìn tôi dò hỏi, rồi khẽ nói:
- Thiếu gia nào vậy?
- À, là con trai chủ tịch tập
đoàn Hanie ấy mà. Bố của em làm việc ở tập đoàn đó.
- Hanie? - Duy giật mình. - Là
tập đoàn vừa bắt tay làm ăn với tập đoàn nhà anh đó sao?
- Gì cơ ạ? – Tôi cũng ngạc nhiên.
- Hai tập đoàn cùng đầu tư cho dự
án xây dựng khi vui chơi gì đó. Tại sao lại trùng hợp thế nhỉ? – Hai đứa tôi trao
nhau ánh mắt đầy khó hiểu.
Hôm sau, vừa sáng sớm, đã có giọng
nói nhí nhố vang lên:
- Chị Hải Thanh, thiếu gia đến
rồi.
Tôi quay ra, thằng nhóc bước đến
giường tôi, bên cạnh là hai người, chắc là bố mẹ của Hoàng, có nghĩa là là chủ
tịch và phu nhân của tập đoàn Hanie. Tôi cất tiếng chào:
- Cháu chào hai bác ạ. Chào
Hoàng.
- Không cần khách sáo đâu cháu,
cháu chăm sóc thằng nhỏ nhà bác thời gian qua, bác đã rất vui rồi. Nghe tin
cháu bị tai nạn, cả nhà lo lắm, nhất là thằng Hoàng.
Thằng nhóc nhanh miệng:
- Đúng rồi đó, chị Hải Thanh là
người yêu của thiếu gia, thiếu gia sẽ giết chết đứa nào bắt nạt chị…
Tôi nhoẻn miệng cười:
- Cháu cám ơn mọi người ạ.
- Không cần cám ơn, biết cháu như
vây, bác cũng lo lắm. – Nói rồi, bác chủ tịch tập đoàn nháy mắt với tôi. – Lát nữa
bác và cháu nói chuyện riêng một chút nhé.
Bệnh viện vắng vẻ, cùng tôi đi
dạo một chút, bác chủ tịch bỗng bảo tôi ngồi xuống ghế đá. Bác hỏi khẽ:
- Có phải cháu và con trai tập
đoàn Minh Phúc… có gì đó với nhau không?
- Dạ? Sao bác lại biết vậy ạ? –
Tôi đỏ bừng mặt.
- Thẳng Hoàng chứ đâu nữa. Nó
suốt ngày lải nhải về một cậu gì đó tên là Từ Minh Duy mà nó đọc được trong
nhật kí của cháu. Mà cái tên đó đâu có phải là phổ biến lắm đâu. Bác tìm hiểu
một chút là ra ngay.
- Dạ…
- Bác và bố cháu là chỗ bạn bè
thân thiết, thời gian vừa rồi cháu lại chăm sóc, trò chuyện cùng Hoàng, bác rất
quý cháu. Minh Phúc là tập đoàn lớn, lại rất ghê gớm và gia trưởng, biết chuyện
của cháu, bác rất lo. Nếu được, bác sẵn sàng che chở cho cháu, để trả ơn những
gì cháu làm cho con trai bác trong thời gian qua.
- Bác không cần làm vậy đâu ạ,
cháu áy náy lắm.
- Việc này là thật lòng. Nghe này
Hải Thanh: bác muốn nhận cháu làm con gái nuôi của bác. Từ giờ, cháu sẽ là con
gái chủ tịch tập đoàn tài chính Hanie.
Lai một ngày nữa tôi đắm chìm
trong suy nghĩ. Việc trở thành con gái nuôi của tập đoàn Hanie thật quá bất
ngờ, nhất là đối với một con bé bình dân như tôi. Sao tôi lại có nhiều may mắn
như vậy chứ? Đem kể với Duy, anh cười và bảo:
- Anh đã nói rồi mà, em là công
chúa của anh, em may mắn lắm, sẽ không sao đâu.
- Anh này…
- Em không phải nghĩ ngợi nhiều
đâu, nghỉ ngơi đi, rồi mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với em.
Hai hôm sau, tôi ra viện. Thật là
khoan khoái. Tôi sực nhớ cuộc thi “Nữ hoàng Sakura”, mẹ tôi thở dài: “Còn thi
thố gì nữa hả con, con phải nghỉ cho dưỡng sức.”, nhưng tôi vẫn sẽ đi thi. Đến
cổng bệnh viện, ô tô của bác chủ tịch tập đoàn Hanie đến đón tôi. Tôi cứ nghĩ
bác ấy chỉ cho người đưa tôi về nhà. Ai ngờ, trong xe, bác ấy đã ngồi chờ sẵn.
- Bác tìm cháu có việc gì vậy ạ?
- Đến nhà của bạn trai cháu.
- Dạ? – Tôi nói to hốt hoảng.
- Bình tĩnh nào, cô nhóc. Đi với
bác, cháu cứ yên tâm.
Căn biệt thự của nhà Minh Duy vẫn
vậy, vẫn rộng lớn, nghiêm trang, và toát ra một cái gì đó lạnh lẽo đáng sợ. Tôi
được đưa đến phòng khách, nơi trưng bày khá nhiều bức tranh của các danh họa
thời cổ - những bức tranh giá trị và đẹp mê hồn. Lặng ngắm phòng khách, tôi bất
chợt giật mình vì lời thông báo bố của Minh Duy đến. Đó là một bác tầm tuổi
trung niên, ăn vận bộ comple đắt tiền, phong thái rất sang trọng. Không hiểu
sao, tôi thấy bác ấy có nét gì đó quen quen.
Bác Thuấn, chủ tịch tập đoàn
Hanie, bắt tay với bố của Minh Duy, rồi quay sang giới thiệu với tôi:
- Đây là bác Từ Minh Sơn, đồng
đội của bác năm xưa chiến đấu. Bác ấy là chủ tịch tập đoàn Minh Phúc, chắc cháu
cũng đã biết. Bác ấy trông thì nghiêm nghị vậy thôi, nhưng hiền lắm. Tính cách
thì vẫn tưng tửng như xưa, chẳng trưởng giả lên được tí nào. Ai đời là quyền hiệu
trưởng, chức cao như thế, mà có đợt lại giả vờ làm… bảo vệ, cháu ạ.
Tôi đưa tay lên bịt miệng để
tránh hét lên, hai mắt tôi trợn tròn. Bác Sơn hỏi tôi:
- Có chuyện gì thế cháu?
- Bác… có phải là người bảo vệ
lần trước? Bác bảo vệ bắt ba đứa con gái bọn cháu trốn sang khu VIP, à, khu
dành riêng cho các bạn nhà giàu ấy ạ?
- Cháu là…? – Bác Sơn cũng ngạc
nhiên.
- Cháu là Hải Thanh, hôm đó, cháu
đã gặp bác.
Bác chủ tịch vỗ vỗ đầu:
- Ồ ồ. Phải rồi, ta nhớ, trong
đám nít ranh đó có một đứa còn định tẩu thoát qua đường… cửa sổ, tên là Hải
Thanh.
Đến lúc này, bác Thuấn ngạc
nhiên:
- Cả hai từng gặp nhau rồi à?
- Chỉ tình cờ thôi, một trò chơi
ấy mà. – Bác Sơn nháy mắt.
- Đồng chí vẫn giống như ngày
nào, hay giả danh và cải trang để xem xét tình hình… địch lắm! – Bác Thuấn cười
sang sảng.
- Ông đem cô bé này đến đây cũng
là vì ý đồ đó đúng không? Lật tẩy người bạn già này…
Bác Thuấn cười:
- Đúng vậy đấy. Xin giới thiệu,
đây là Hải Thanh, con gái nuôi của tôi. Và là bạn gái của thiếu gia nhà ông
đấy.
- Ông muốn dùng chức vụ của mình
che chở cho cô bé này, để nó đủ khả năng bước vào gia đình tôi chứ gì?
- Nếu không có tôi, con bé sẽ gặp
rất nhiều nguy hiểm.
- Có liên quan đến cuộc thi tìm
kiếm nữ hoàng Sakura?
- Ông biết hết rồi sao? Vì chuyện
đó, cô bé đã bị tai nạn.
- Tôi nghiêm khắc với Huy và Duy,
cũng chỉ là vì lo hai thằng sa vào chuyện yêu đương, nhí nhố, rồi lại dẫn mấy
cô bạn gái trời đánh về nhà. Tôi cũng không muốn ngặt nghèo với chúng nó đến
mức ghê gớm, nhưng tôi cũng có cái khó của tôi. Ông nghĩ xem, con trai tập đoàn
Minh Phúc lại yêu một cô bé học sinh bình thường, báo chí đánh hơi được sẽ suy
ra đủ thứ chuyện, rồi việc làm ăn, kinh doanh… Ông hiểu mà.
- Nhưng giờ nó đã là con gái nuôi
của tôi?
- Cũng chẳng khác gì đâu. Ai
chẳng biết làm như vậy chỉ để “lách luật”.
- Vậy theo ông có cách nào không?
– Bác Thuấn nhăn trán.
- Cô bé này phải chứng minh được
bản thân trong cuộc thi “Nữ hoàng Sakura”. Nếu cô bé giành chiến thắng mà không
hề có sự thiên vị, cô bé có thể đường hoàng trở thành bạn gái của con trai tôi
mà không sợ bất cứ chuyện thị phi nào.
Việc tôi được nhận làm con gái
nuôi chủ tịch tập đoàn Hanie bay đi khá nhanh, nhanh đến nỗi, trước cửa nhà
tôi, báo chí kéo đến vây rầm rộ. Rồi người ta đồn thổi bố vì quen biết với ông
chủ tịch, nên mới được thăng chức làm trưởng phòng. Nhưng cả nhà tôi không sợ
điều gì, “cây ngay không sợ chết đứng” mà. Dần dần, qua khả năng mà bố tôi
chứng tỏ được ở công ty, mọi người không còn ì xèo về chuyện đó nữa.
Về phần tôi, từ khi tin đó được
đăng trên báo, tôi trở thành “hot girl” của trường Sakura, mặc dù tôi không hề
mong muốn điều đó. Rất nhiều lời bàn tán, thậm chí nói xấu, bịa đặt, chen ngang
cuộc sống của tôi. Những người khác lảng dần, ít chơi với tôi chỉ còn Hạ Yên và
Phi Yến. Tôi cũng chỉ cần hai cô bạn thân luôn ở bên cạnh dù có bất cứ chuyện
gì. Trước mắt, tôi phải tập múa thật tốt để hoàn thành phần trình diễn của mình
trong đêm chung kết “Nữ hoàng Sakura”.
Lũ mèo đã được chuyển đến nhà “hoàng
tử”, chúng có khoảng sân riêng, được chăm sóc chu đáo, chúng bây giờ béo mẫm,
rất ra dáng con nhà quyền quý. Thi thoảng, tôi lại ghé thăm, cho mèo ăn. Những
lúc đó, khỏi phải nói, Duy mừng đến cỡ nào. Anh ấy cứ nhảy loi choi từ chỗ này
sang chỗ nọ, tíu ta tíu tít, rất đáng yêu.
Chiều muộn, ánh sáng mờ mờ tỏa ra
khắp các con đường. Đường vắng, đưa mắt nhìn ngang dọc, tôi băng qua ngã tư,
chợt, có cánh tay lôi mạnh tôi ra sau, đẩy tôi vào một ngõ cụt. Tôi ngỡ ngàng,
định thần bạn. Là Vi.
- Bạn định làm gì vậy?
- Đập gãy chân mày.
- Sao cơ?
- Tao sẽ đập gãy chân mày, để mày
khỏi tham gia cuộc thi Sakura và cướp anh Duy của tao. Lần trước, tao cho người
đâm mày, nhưng chân mày vẫn khỏi rồi.
- Là bạn sao? Bạn đã khiến mình
bị tai nạn?
- Phải. Còn bây giờ, chịu đau một
chút nhé. Chỉ cần mày không thể xuất hiện trong đêm chung kết vào tuần sau, còn
tao chịu kỉ luật như thế nào cũng được. Mày không thể là nữ hoàng Sakura! – Vi hét
lên.
- Thôi đi Vi!Vi giật thót người. Duy đã đứng
đấy từ lúc nào:
- Em làm như vậy là quá lắm. Chưa
kể việc sai người đâm Vi. Anh hoàn toàn có thể lôi em ra kỉ luật trước toàn
trường và đuổi học.
- Nhưng em… - Vi nghẹn lời.
- Hải Thanh không làm gì em cả. Anh
yêu Hải Thanh, cho dù em có đánh gãy chân Hải Thanh, cô ấy không tham dự được
cuộc thi, anh vẫn sẽ yêu cô ấy.
Vi tái mặt, không nói được câu
nào.
- Hơn nữa, cuộc thi sẽ diễn ra
công bằng. Thắng hay thua, điều đó phụ thuộc vào em và Hải Thanh, không phải
dùng thủ đoạn là được. Những chuyện sai lầm em làm, anh sẽ không làm to lên.
Nhưng Vi này. Từ giờ trong mắt anh, em chẳng có chỗ đứng nào nữa. Anh coi
thường em.
Duy bước đến chỗ tôi, chìa tay
ra. Đan ngón tay vào tay anh, tôi mỉm cười.
- Anh…
- Đừng nói gì cả. Anh sẽ luôn ở
bên em.
...
Phần thi năng khiếu chính thức
bắt đầu.
Tiếng loa âm vang, những màn
trình diễn từ từ rộn lên, sôi động và nhịp nhàng. Tôi xúng xính trong váy múa.
Bên dưới, hoàng tử của tôi và cả anh Tử Quân ngồi cạnh nhau trên hàng ghế khán
giả, khẽ mỉm cười. Bên trong, Hạ Yên, Phi Yến, những người bạn sửa sang lại áo
váy, đầu tóc và chúc tôi thi thật tốt…
Gần năm gắn bó với ngôi trường “con
nhà giàu” này đã dạy tôi bao điều. Tôi đã trải qua khó khăn, đã nhận ra những
điều tốt đẹp xung quanh mình: tôi có bạn bè, có gia đình thật sự yêu thương, có
người bạn tốt như Tử Quân, Hạ Yên, Phi Yến. Và đặc biệt hơn, tôi đã tìm được
hoàng tử của mình. Còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ.
Tiếng loa âm vang, tôi bước ra
ngoài, màn múa bắt đầu.
Tôi không thèm khát chiếc vương
miện và sự danh giá. Tôi chỉ muốn múa để chứng tỏ khả năng của tôi, tôi sẽ tự
tin thể hiện mình trước mọi người. Tôi sẽ làm hết sức, để dù có không đạt được
giải nhất, mọi người vẫn sẽ có ấn tượng tốt về tôi. Tôi làm được mà.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng
vang lên.
Tôi thả hồn vào điều múa. Thực sự, ngay lúc này, tôi đang rất hạnh phúc.
Ở dưới kia, Minh Duy đang ngắm nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được niềm
vui của anh, tưởng tượng được anh đang cười như thế nào.
Tôi chẳng cần gì cả, tôi chỉ muốn
múa cho người tôi thật sự yêu thương.
Hoàng tử của em, em đã tìm được
anh rồi.