Cái gì? Anh thấy nó á?
Sao thế được nhỉ? Dáo dác nhìn quanh, ngó nghiêng, đưa mắt hết tầm nhìn để kiếm
xem anh ở chỗ nào mà lại thấy nó. Quang cảnh xung quanh nó vẫn không thay đổi. Ờ!
Tin nhắn mà Quỳnh Anh nhận được, với nó thì chẳng khác nào quả bom B52 dội trúng thần kinh trung ương, nhưng có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới đâu. Mọi người vẫn chạy bộ, vẫn chơi bóng rổ trên sân... không có vẻ như là có người đang nhìn nó - với khuôn mặt đang không thể ngơ ngác hơn.
Không chạy nữa, Quỳnh Anh quyết
định đi chậm lại, cố gắng
ghi lại tất cả những khuôn mặt mà nó đã đi qua. Không giống. Không giống... Vẫn
không giống. Chẳng có anh. Chắc chắn không có. Nó biết mặt anh mà. Album ảnh
trên facebook đầy, gặp anh, nó sẽ nhận ra ngay. Sao lại áp dụng đúng chiêu này
với nó chứ. Nó nghĩ ra trò này cơ mà. Sao anh thấy mà không gọi nó chứ! Chẳng
công bằng tẹo nào. Anh thấy nó rồi cũng phải cho nó... thấy anh chứ. Vậy mà cứ
im hơi lặng tiếng, lại còn nhắn tin cho con bé: “
Anh vừa thấy em”, Quỳnh Anh không điên sao được. Cảm giác thật khó chịu.
Haizz. Ai bảo mình ngốc chứ, nói ra cái dự
định hay ho ấy cho người ta làm theo, giờ còn trách ai!
Ngồi xuống chiếc ghế đá duy nhất còn trống, Quỳnh Anh chợt nghĩ: “Mà nhỡ anh ấy lừa mình thì sao nhỉ? Đúng rồi.
Có thể lắm chứ. Chỉ là một tin nhắn đùa mình cho vui thôi mà, làm sao có chuyện anh thấy mình được. Phải rồi. Không có đâu”. Ý nghĩ tươi sáng xuất hiện trở lại cái đầu
đang hỗn độn nãy giờ của nó. “Chẳng việc
gì mình phải lo lắng cả. Anh chẳng thấy mình đâu. Không thấy. Không thấy. Không thấy...
“But she wears
short skirts, I wear T-shirts
She's cheer captain and I'm on the bleachers
Dreaming about the day when you wake up
And find that what you're looking for has been here the whole time….”
Trời. Đến
You belong with me rồi cơ à. Hôm nay quá giờ quy định hơi nhiều. Mọi người bắt đầu ra về. Con bé cũng vươn
vai đứng dậy…
Chợt. Nó đứng sững lại. Để ngắm nhìn. Là cầu vồng. Lúc nãy có mưa, nhưng chưa bao giờ
Quỳnh Anh nghĩ rằng cầu vồng lại xuất hiện. Tuyệt đẹp. Không
đủ cả 7 màu như nó mong muốn, nhưng được ngắm nhìn cầu vồng mang lại cho nó một
cảm giác tinh khôi và trong trẻo. Tài sản của Quỳnh Anh có ba thứ mà dù cho có
lý do gì đi nữa nó cũng không thể để mất: một là bộ sưu tập xu các nước trên thế
giới mà papa sau bao năm đi công tác khắp nơi tầm về tặng nó, đúng 200 xu, hai
là bức thư mẹ viết gửi cho con bé lúc nó chuẩn bị lên đường đi du học, và cuối
cùng là bộ ảnh Cầu Vồng với muôn hình vạn trạng mà sau 18 năm được sinh ra trên
đời nó chụp được, tìm được, xin được. Quỳnh Anh yêu cái thanh khiết, yêu sự
giao thoa của mưa và nắng, yêu Cầu vồng. Nó có cảm giác đây không phải là
Beclin nữa mà là Hà Nội, không phải nước Đức xa xôi nữa mà là Việt Nam yêu dấu
mà nó luôn nhớ về.
Nhờ anh ư? Nếu anh không bắt nó
đi tập thể dục, đời nào nó được nhìn
thấy cầu vồng, to và đẹp thế này, đời nào nó có được những khoảnh khắc
tuyệt với thế này. Vậy là nó phải cảm ơn anh à? Xì! Không đời nào! Nhưng mà…chẳng
hiểu tại sao, không biết từ
bao giờ Quỳnh Anh không còn
ghét anh vì chiều nào cũng giục nó đi tập thể dục nữa. Mải nghĩ, nó quên mất việc
phải reply lại tin nhắn lúc nãy. Mà giờ có nhớ, chắc cũng chẳng biết phải trả lời
thế nào...
***
...
Mình vừa thấy Quỳnh Anh. Cô ấy mặc chiếc áo thể thao màu đen, chiếc quần
ngố tinh nghịch, tóc búi cao, tai đeo earphone, trông nhỏ
nhắn và đáng yêu, y như mình
tưởng tượng. Mình có nên gọi cô ấy
không? Nên hay không nhỉ? Không
biết nữa. Mình sợ cô bé sẽ giận mình. Cô ấy thích sự tình cờ. Nhưng rõ ràng hôm
nay mình gặp cô ấy chẳng tình cờ tẹo nào. Mình biết hằng ngày cô ấy đi tập ở đây. Mình biết cô đang ở đây.
Và mình đã chờ ở đây sau…1001 lần quyết định. Mình đã thấy Quỳnh Anh rồi. Xem kìa, đôi mắt mở to,
tròn, ngạc nhiên tìm mình kìa, chắc cô bé không ngờ mình dùng cách này để chọc
cô. Chắc giận mình lắm đây…
Một cô bé đáng yêu! Trong sáng,
ngây thơ đến đáng yêu. Suy nghĩ trẻ con
đến đáng yêu. Cứ nói chuyện với cô ấy
là mình không thể dứt ra được. Những tâm sự từ Quỳnh Anh mình đều cảm nhận được sự chân thành. Những cảm xúc ban đầu
của một cô nhóc năm nhất về trường mới, bạn mới, nơi ở mới sao mà vô tư lạ. Một
em gái đồng hương. Hì. Đồng hương. Chưa bao giờ mình thấy cảm ơn cái diễn đàn du học sinh Việt Nam trên web trường đến thế.
Nhờ nó mà mình được gặp, được
nói chuyện với Quỳnh Anh. Mỗi
lần trò chuyện với cô bé mình như tìm được một tâm hồn đồng điệu, không hiểu
sao mình lại dốc hết bầu tâm sự, kể cả… tình yêu đơn phương tuổi học trò của
mình. Chắc cô cười mình ghê lắm. Cô ấy vô tư trong sáng nhưng lại rất thận trọng và đa nghi. Cũng phải,
nếu mình là cô ấy,
mình cũng đâu tin những gì …mình đang nói.
-
Em ơi! bộ
nhớ tin nhắn của anh đầy tin của em rồi. Anh chẳng biết xóa cái nào bây giờ cả L-
Xìiiiii! Đừng lừa em nữa, em chẳng
tin đâu.Hơi buồn. Cô bé
chân thành và cũng rất thẳng thắn. Đúng là mình không hiểu nổi bản thân mình nữa.
Mình…nhớ cô ấy. Chỉ là những cuộc trò chuyện trên
mạng, nhưng không hiểu sao, lần đầu tiên, có người cho mình cảm giác nhớ nhung
đến lạ, và nghĩ về ngày mai nhiều đến thế. Mình muốn được gặp Quỳnh Anh, nhưng mình sợ. Cô bé từng nói với mình: “
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ...”. Hình như
cô ấy thích câu này thì phải. Hễ mình bảo mong được
gặp là Quỳnh Anh lại mang câu này ra nói với mình.
Cô ấy kì lạ thật. Mình cảm thấy một sự trẻ con, nhưng
cũng thật chín chắn nơi Quỳnh
Anh. Cô có vẻ tin vào số
phận.“
Số phận không sắp xếp cho chúng ta gặp
nhau thì có gặp cũng chẳng để làm gì. Hì.”- cô ấy vô tư phát biểu
trong sự đau khổ của mình thế đấy. Làm thế nào để số phận sắp xếp cho mình gặp
cô ấy bây giờ? Không biết từ bao giờ mình đã yêu những
câu chuyện, yêu cái trẻ con của Quỳnh Anh, yêu sự hóm hỉnh tinh nghịch trong
cách pha trò gài bẫy mình của cô ấy, để đến khi mình mắc mưu thì lại lôi ra cả
loạt biểu tượng cười ha hả và cười lăn lộn ra chọc mình.
Không được! Duyên phận có thể sắp
xếp cho mình gặp nhau, nhưng còn một cách nữa… Mình…sẽ tự tạo ra duyên phận. Mình
quyết định sẽ gặp Quỳnh Anh. Và đó là lý do mình có mặt
ở công viên này. Là lý do mình thấy cô ấy. Mình không hiểu cảm giác của mình lúc đó nữa. Khoảnh khắc nhìn
thấy cô, mình ngỡ như mình đã tìm thấy thứ gì quý giá lắm. Từ giây phút thấy Quỳnh Anh mỉm cười, thấy cô bé say mê ngắm nhìn Cầu Vồng, mình biết
rằng, mình đã hoàn toàn đúng!
***
Anh chẳng reply tin nhắn của Quỳnh Anh. Anh như biến đâu mất
tiêu ấy. Sau cái tin nhắn “
Anh vừa thấy
em” cụt lủn, nó hầu như không nói chuyện với anh thêm một lần nào nữa. Anh
chỉ gửi tin offline hoặc nhắn tin vào nửa đêm, lúc Quỳnh Anh đã ngon giấc.
-
Hôm
nay em quên khởi động nhé! Cứ thế là không được đâu, em sẽ đau chân đấy.
-
Khá
lắm cô bé! Em luyện tập rất bài bản. Anh biết em sẽ làm được mà.
Không thể chịu nổi nữa. Rõ ràng anh đang theo
dõi nó. Nó đã để ý xung quanh để tìm anh nhưng… chịu. Anh giống như là người
tàng hình vậy. Không thể thấy. Ghét quá. “
Mình
ở ngoài sáng, người ta thì trong tối. Thật không công bằng. Không công bằng tẹo
nào. G…h…é…t!” Mấy hôm nay hình như Quỳnh Anh bị stress nặng thì phải. Học tập áp lực quá, sắp thi cử rồi. Hôm nọ có
tiết thuyết trình nhưng con bé nói không được như ý lắm.
Lại còn đau đầu vì… có
cảm giác bị theo dõi mà không tìm ra thủ phạm nữa chứ. Vừa chạy vừa nghĩ mông
lung, chợt:
“Á!” Quỳnh Anh ngã nhoài
ra đất. Mải nghĩ, nó đã không để ý đến cái bậc phía trước.
Lúc nãy có mưa nên mặt đất còn ướt, làm quần áo của nó cũng dính nước. Đau! Nước mắt
bắt đầu lăn dài trên hai gò má.
-
Anh
biết là em sẽ khóc mà. Đồ mít ướt.
Ngẩng mặt lên nhìn.
Là anh. Lần này thì đúng là anh thật rồi. Anh cúi xuống lau giọt nước mắt còn
nóng hổi, đỡ nó đứng lên. Mặc kệ. Không cần. Quỳnh Anh vung tay:“
Anh kệ em”. Nhưng cái
chân đau đã phản bội nó. Loạng choạng. Anh vội đỡ lấy nó. “
Đừng bướng! Anh chỉ
dìu em lại chỗ kia ngồi thôi, em mà cứ đứng đây mãi, chắn đường chạy của người
ta. Ngốc thế”Nhẹ nhàng, anh dìu Quỳnh Anh ngồi lên ghế đá, anh chạy đi đâu một lát,
không quên quay lại dặn:“
Ngồi
yên và chờ anh nhé. Anh quay lại ngay”. Con bé không nói gì. Nó cúi
xuống tháo giày ra khỏi cái chân đau, rồi xoa xoa bóp bóp. Nhưng tâm trí nó giờ…
không để vào cái chân đang đau đâu ạ. Nó… nghĩ về anh. Trước khi gặp, nó thề là
ghét anh cực. Con bé thề là nếu
nó tìm ra anh, nó sẽ đấm cho anh mấy phát thật mạnh cho bõ ghét. Nhưng giờ lại
trong hoàn cảnh này, anh lại là ân nhân của nó. Hic. Mà nhìn mặt anh, nó… không
thể nào ghét được. Khuôn mặt hiền lành(hiền hơn trong ảnh nhiều cơ), ánh mắt
trìu mến và dường như thực sự lo cho Quỳnh Anh, cho cái chân đau của nó hơn là chính Quỳnh Anh tự lo cho mình.
-
Bong gân rồi, em đừng sờ vào đó nữa.
Anh quay lại với chai nước trên
tay, đưa cho nó, tay kia là một túi đá lạnh.
- Em uống đi cho đỡ khát.
Không hỏi ý kiến nó, anh bắt đầu ngồi xuống, nhẹ
ngàng nâng bàn chân nó lên, rồi dùng những viên đá lạnh chườm vào chân.
- Á á á ...aa. Buốt quá.
- Yên nào. Không làm thế này sao em
khỏi được, lát sao em về nhà.
- Kệ em. Để em tự làm
. Anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt
nó, ánh mắt dịu dàng nhưng chưa đựng cả sự nghiêm nghị. Quỳnh Anh vội tránh ánh mắt ấy: “
Em làm được”.
- Anh không
có ý gì cả. Chỉ là anh sợ, nếu không làm thế này em sẽ rất lâu khỏi đấy. Em có
thể ghét anh nhưng không được ghét cái chân của mình. Nó vô tội mà, vả lại, việc
học đang chờ, em đau chân trong lúc này liệu có được không. Em chịu khó tí, một
lát thôi
.Đau quá! Lạnh quá! Cái chân đau của Quỳnh Anh đỏ
lên. Nhắm nghiền mắt, nó đau nhưng không dám kêu. Tại nó
thấy bàn tay anh cũng đang đỏ tấy lên vì lạnh.
- Sao anh lại ở đây?
- Sao em bất cẩn thế?
Cả hai người. Gần như hỏi cùng một lúc. Nhìn
nhau. Tự nhiên bật cười. Anh lại cúi xuống, cần mẫn chăm cái chân đau của nó.
- Rồi đấy. Em giỏi lắm. Hì. chỉ một
lát nữa là chân em đỡ đau hơn thôi. Mai có thể đi học được.
- Cảm ơn
anh! – Nó lý nhí.
Bỏ chỗ đá còn lại vào thùng rác gần đó, anh bước
tới ngồi cạnh Quỳnh Anh. Cả hai cứ im lặng như thế. Cho đến
khi anh bắt đầu câu chuyện trước.
- Anh xin lỗi
vì không trả lời tin nhắn của em. Chỉ vì anh sợ... bị em...mắng. Không phải anh
quên em đâu nhé. Kể từ ngày đó, ngày anh gửi tin nhắn đó cho em, anh vẫn luôn
có mặt ở đây. Chỉ để dõi theo em...
Quỳnh Anh im lặng. Cũng không biết phải nói gì
nữa. Anh đã làm thế
trong suốt những ngày qua ư? Chỉ để nhìn nó?
- Anh không
có cảm giác gặp em lần đầu đâu. Thật đấy. Anh nghĩ như anh đã quen em từ lâu rồi
ấy. Có thể em không tin anh. Có thể em cho rằng anh nói dối. Anh không trách em
được. Em có quyền nghĩ vậy mà, em bé Hà Nội
Mỉm cười. Nó quay sang cười với anh.
Hà Nội, Việt Nam, đồng hương. Nghe thật bình yên. Anh cũng cười. Như thế này có phải hữu duyên không?
Nó không biết nữa. Cái duyên của anh và nó cũng dài đấy chứ. Và dường
như...đang có xu hướng dài ra nữa thì phải. Dù sao thì giờ cũng đã công bằng
hơn một chút, bởi nó cũng đã thấy anh. Stress giảm đi ít nhiều.
- Muộn rồi đấy.
Anh về đi.
- Em nghĩ mình có thể tự đi về với cái
chân này à, đồ ngốc?
- Em sẽ nghĩ cách. Anh cứ về trước
đi.
- Không về - Anh cốc vào đầu nó - Anh cũng muốn ngắm cầu vồng, nhóc ạ. Lúc nãy mưa đấy. em đoán
xem liệu hôm nay có xuất hiện cầu vồng không?
- Á! Sao anh đánh em! Mà anh bảo
sao, anh cũng thích cầu vồng
á?
- Hơ. Em thích được lẽ nào anh lại không được phép thích. Từ ngày biết em thích Cầu vồng, anh cũng bắt đầu...để
ý đến nó, rồi search google, rồi đọc, rồi nghiên cứu. Giờ thì bị nó chinh phục
hoàn toàn rồi
.Quỳnh Anh tròn mắt, toan mắng cho anh mấy câu vì cái tội cứ nói lung tung, nhưng bỗng nhiên, nó chợt bối rối. Mỉm cười, Quỳnh Anh chống cằm, vẻ suy tư. Nó cứ ngồi mãi, ngồi mãi thế, dường như quên mất
sự có mặt của anh. Bất giác quay sang, thấy anh đang nhìn về phía nó, không hiểu
sao, tự nhiên, nó nhoẻn miệng cười.
***
- Sắp tới nhà em chưa?
- Hì. Sắp rồi. Anh về đi. Em sẽ tự về.
- Ngốc ạ, anh đã bảo để anh cõng mà
không nghe. Dìu em đi thế này chắc chân em còn đau lắm. Mãi mà chưa tới nhà em
thế này. Anh sợ...
- Em không sao. Mà em nặng lắm đấy.
Anh không cõng nổi đâu. Hìhì. Cũng sắp tới nhà em thật rồi mà. Đấy, ngõ vào nhà
em đấy. Được rồi. Anh về đi.
- Để anh đưa em vào.
- Em tự về được. Tới đây em có thể tự
vào nhà được rồi. Anh về đi.
- Liệu có ổn không?
- Ổn mà. Không tin em à (cười tươi).
Hay để em chạy cho anh xem nhá.
- (Giật mình) Ấy! Anh xin. Thôi được
rồi, em vào nhà đi.
- Anh về trước đi.
- Em vào trước đi, anh không nhìn
theo vào nhà em đâu mà lo.
- Hì. thế em về trước. Bye anh.
- Bye em. Cẩn thận nhé. Hẹn gặp lại
em!
Anh quay về rồi! Quỳnh Anh chợt thấy tức cười kinh khủng.“
Cái
chân đau. Mày khá lắm. Mà hôm nay mình ngã... hơi hăng”. Nó biết, chỉ có
cách đó, nó mới lôi được anh từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng. Quỳnh Anh đã cố tình ngã, nhưng không ngờ là lại nặng đến
thế. Dù sao cũng đạt được mục đích. Nó thấy vui vui. Gặp anh,
nó thực sự vui. Lúc nãy, nó đã không đáp lại câu cuối cùng của anh:
“Hẹn gặp lại em”. Bởi vì nó biết, giờ
đây, không chỉ mỗi anh gặp nó nữa. Chúng ta phải công bằng chứ nhỉ. Nó thì thầm với chính mình: “
Hẹn gặp lại anh."[You must be registered and logged in to see this image.]
Quỳnh Anh đi rồi! Vẫn
cái tính thận trọng ấy. Không cho mình vào nhà. Từ bao giờ, mình đã yêu
cái tính đa nghi của cô ấy!
Nhất quyết không chịu để mình cõng về, mặc dù mình biết chân cô còn đau lắm. Hôm nay quả là một ngày đặc
biệt. Ngày đầu tiên mình được đứng trước mặt Quỳnh Anh mà không phải lén lút trộm nhìn. Cô bé ngốc, sao lại bất cẩn
để ngã thế chứ! Mình đã chạy như bay ra khỏi chỗ đứng quen thuộc. Giây phút chạm
tay vào những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô ấy, mình ngỡ như chạm vào một giấc mơ, mình
sợ nó sẽ tan ra mất. Khoảnh khắc
được ngồi cạnh Quỳnh Anh, mình mong thời gian ngừng trôi, để nụ cười ấy tồn tại
mãi mãi. Mình sẽ nhớ nụ cười đó. Nụ cười làm mình quên đi những mệt
mỏi, căng thẳng của cuộc sống. Mình muốn mãi được ngồi cạnh Quỳnh Anh, được bước đi bên cạnh, được thấy cô ấy cười. Với mình thế là quá đủ.
À, hôm nay Cầu Vồng đã không xuất hiện như mình và cô ấy mong đợi. Nhưng
mình biết, có một chiếc Cầu Vồng khác tuyệt đẹp hơn tất thảy, rõ ràng hơn, thực
tế hơn, và luôn ở bên cạnh mình trong suốt những ngày qua.
Cô bé ạ, em biết không? Cầu
Vồng của tôi chính là em đấy!