Nhớ lại thời thơ ấu cách đây gần ba chục năm, Hiền, 33 tuổi,
cho biết cái cô thích nhất hồi đó chính là những chiếc… bao cao su.
Giữa thời xuất hiện rôm rả
trên các phương tiện truyền thông, ở hiệu thuốc, siêu thị, nhà nghỉ...,
vừa dễ mua vừa rẻ như kẹo, nhiều người vẫn nhớ đến cái thời nó là thứ
quà lạ và hiếm.
Mê bao cao su nhất là… trẻ emTrong
những ký ức về thuở 5 - 6 tuổi sống trong khu tập thể Đại học Sư Phạm
Vinh (Nghệ An) của Thu Hiền, 33 tuổi, đang sống ở Hà Nội, luôn có hình
ảnh những chiếc bóng ca-pốt (bao cao su) thổi căng, to như cái xô, treo
phấp phới trong căn hộ tập thể của… hàng xóm. Hồi đó Hiền và những đứa
trẻ khác thỉnh thoảng cũng được bố mẹ mua bóng bay cho, nhưng loại bóng
bay bán đầy đường dịp Tết không thể quý hoá, cao sang bằng cái bóng
ca-pốt kia được, vì nó là hàng độc, cả khu tập thể chỉ một nhà ấy có, do
người cô y tá, hình như làm ở bộ phận kế hoạch hoá gia đình, mang về.
Chị em Hiền thường sang nhà ấy thập thò ngắm nghía, nuốt nước bọt rồi về
năn nỉ bố mẹ mua, nhưng ai bán mà mua!
“Nào chỉ chị em tớ, mà
toàn bộ trẻ con trong khu tập thể ngưỡng mộ cái Liên vì mỗi nhà nó có
bóng ca - pốt. Cái Liên cũng biết vậy nên kiêu lắm. Đứa nào không tử tế
với nó, khi bóng vỡ đừng hòng nó chia cho một mảnh mà mút”. Hiền nhớ
lại. Bóng ca-pốt vỡ quả là sự kiện đáng thèm khát của lũ trẻ vốn thiếu
đồ chơi, vì đó là cơ hội để chúng có được thứ hàng “độc” này. Xin được
một mảnh, đứa nào đứa nấy mút lấy mút để, cố tạo thành những quả bóng bé
xíu bằng hòn bi, cũng đủ để sướng mê tơi suốt một buổi.
[You must be registered and logged in to see this link.]Bao cao su không chỉ được dùng khi làm "chuyện ấy". Ảnh: Life. “Thỉnh
thoảng, cái Liên chạy sang khoe: ‘Bố tao sắp thổi bóng ca-pốt đấy’. Thế
là chị em tớ cong đuôi chạy sang, chỉ sợ lỡ dịp xem. Thấy bố nó đưa ra
cái gói như gói kẹo, xé lôi ra một cái vòng màu ngà, đẹp long lanh. Chú
ấy duỗi cái vòng ra thành quả bóng, rồi rướn cổ, căng mặt ra thổi. Bọn
tớ đứng xem vừa thán phục vừa đau cả tim vì sợ bóng vỡ, dù rất mong bóng
vỡ. Mỗi khi chú ấy thổi xong, bọn tớ đều reo hò, vỗ tay ầm ầm”, Hiền
kể.
Lớn lên, Hiền nghe nhiều về những chiếc bao cao su dùng để
tránh thai và tránh bệnh lây qua đường tình dục. Lớn hơn chút nữa, Hiền
biết chiếc bao đó được dùng như thế nào. Đó cũng là lúc cô nhận ra qua
hình vẽ minh hoạ chiếc bóng ca-pốt hằng ao ước thuở xưa, và giật mình đỏ
mặt nhận ra mình từng... mút cái gì.
Trang trí cành đào bằng… bao cao suNói
về kỷ niệm về chiếc bao cao su những năm 80 thế kỷ trước, Hoài Thu, 34
tuổi, nhân viên một công ty quảng cáo ở Hà Nội, cười khanh khách: “Tết
năm nào nhà tớ chẳng thổi mấy cái để trang trí cành đào. Hồi đấy chưa có
đèn nháy xanh đỏ gì cả, nhà ai cũng chỉ treo mấy tấm thiệp chúc mừng
năm mới có hình cành đào màu hồng, màu đỏ, với mấy quả bóng bay tròn,
sang thì có bóng hình con thỏ. Nhà nào có mấy cái bao cao su để treo vào
là oách lắm nhé, của hiếm mà”. Cứ đến tối 30 Tết là anh em Thu tranh
nhau phồng mồm thổi bóng, rồi lấy giấy đỏ bọc nhang cắt hình mắt, tai,
mũi, miệng dán vào. Bọn trẻ con, thậm chí cả đám choai choai mới lớn,
chả ai biết những quả bóng “sành điệu” kia vốn được dùng cho việc gì để
mà ngượng. Còn người lớn thì không thèm ngượng. Vào thời mọi thứ đều
khan hiếm, tờ giấy bạc lót bao thuốc lá còn quý như vàng (vì bao thuốc
lá xịn mới có), được dùng làm đủ các vật trang trí cho sang nhà. Vậy thì
việc dùng bao cao su trang hoàng nhà cửa cũng chỉ là phát huy tinh thần
tiết kiệm, sáng tạo đó mà thôi.
Để có bao mà thổi, anh trai Thu
thường phải sang một nhà cách hai dãy phố. Nhà này có người đi nước
ngoài, hay gửi đồ tinh linh về, trong đó có bao cao su. Trẻ con cứ có
tiền là chạy đến đứng ngoài cổng gọi ời ời, mua như mua kẹo.
Khi
những chiếc "bóng" này vỡ, ngoài việc tận dụng các mảnh nhỏ để mút, Thu
còn lột lấy cái đai để làm vòng thun buộc tóc và để "làm giàu". Thu kể:
"Đứa nào có nhiều vòng thun là đứa ấy giàu, có thể vênh mặt được. Có
đứa giàu nhờ mẹ cho tiền mua vòng thun mới, đủ màu xanh đỏ vàng, có đứa
giàu nhờ 'ăn' được khi chơi bắn vòng thun với những đứa khác. Vòng thun
từ bao cao su quá mỏng nên chơi toàn thua, lại còn xấu và không chịu
đứt, hỏng nên kém giá trị, ba bốn cái mới đổi được một cái vòng thun
thường, nhưng không đứa nào 'công tử Bạc Liêu' đến mức vứt đi cả".
[You must be registered and logged in to see this image.]
Mọi quý bà đều thích
Có một người đàn bà đi máy bay mang theo một viên kim cương và không biết làm cách nào qua hải quan được.
Chợt bà thấy một cha cố đang đi ngang qua bèn nhờ cha cố đem qua hải quan dùm. Đến chỗ khai báo nhân viên hải quan hỏi cha:
- Cha có gì khai báo không?
Cha
cố chuẩn bị nói không nhưng chợt nhớ viên kim cương trong túi quần và
không nên cãi lời chúa răn là không được nói láo nên cha nói:
- Từ thắt lưng cha trở lên không có gì quí giá còn từ thắt lưng trở xuống thì có một vật mà mọi quý bà đều thích.
Nhân viên hải quan cười nói:
- Cha vui tính quá! Mời cha qua.