Hồi còn nhỏ tôi có một người hàng xóm mà mọi
người vẫn gọi là bác sĩ Gibbs. Ông không giống như bất kì bác sĩ nào tôi
từng biết. Mỗi lần gặp ông, tôi đều thấy ông mặc bộ quần áo rộng thùng
thình được may bằng vải bông chéo, đầu đội chiếc mũ rơm lụp xụp có máng
chiếc kính mát bằng nhựa màu xanh lục ở vành trước.
Ông luôn
miệng cười, nụ cười ấy rất xứng với cái nón ông vẫn thường đội, cũ kỹ,
nhàu nát và sờn rách. Ông chẳng bao giờ la mắng khi thấy bọn trẻ chúng
tôi vui đùa trong sân vườn nhà ông. Nhắc đến ông, tôi chỉ nhớ đấy là một
người rất tử tế chứ chẳng nhớ lắm đến những chi tiết vụn vặt khác.
Khi
không còn làm việc nữa, ông bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến việc trồng
cây. Nhà ông tọa lạc trên một cánh đồng rộng mười mẫu, và mục tiêu của
đời ông là biến nó thành một khu rừng.
Vị bác sĩ hiền lành ấy có
những lý thuyết trồng cây thật thú vị. Ông đã từng tham gia vào một
trường đào tạo về nghệ thuật trồng cây với phương châm “không khổ luyện,
không thành quả” mà. Không bao giờ ông tưới nước cho những cây mới sinh
trưởng, ngược hẳn với sự hiểu biết thông thường. Một lần tôi thắc mắc
hỏi ông vì sao như vậy, ông giải thích rằng tưới nước như thế sẽ làm
chúng sinh ra hư hỏng, và thế hệ cây kế tiếp sẽ ngày một yếu đi. Vì thế
cần phải tập cho chúng đối mặt với khắc nghiệt. Cây nào không chịu nổi
sẽ bị nhổ bỏ ngay từ đầu.
Rồi ông giải thích rằng tưới nước cho
cây cũng sẽ khiến rễ của nó mọc ngày càng nông trên mặt đất, và rằng
những cây bị khô hạn thì sẽ phải tự bén rễ sâu mà tìm nguồn nước. Tôi
hiểu ý ông muốn nói rằng rễ cây bám sâu vào mặt đất thì cây sẽ vững chắc
và dễ thích nghi.
Thảo nào, chẳng bao giờ tôi thấy ông tưới cây
cả. Ông trồng một cây sồi, mỗi sáng thay vì tưới nước, ông lấy tờ báo
cuộn tròn lại và đập vào nó: Bốp! Bốp! Bốp! Tôi hỏi ông tại sao thì ông
trả lời: Để nó chú ý.
Bác sĩ Gibbs từ giã cõi đời chỉ vài năm sau
khi tôi rời gia đình mình để đi làm ăn xa. Giờ đây, mỗi khi đi ngang
nhà ông, tôi vẫn ngắm nhìn những hàng cây mà tôi từng thấy ông trồng 25
năm về trước. Những thân cây ngày ấy nay đã lớn mạnh và tràn trề sức
sống. Như những thanh niên cường tráng, mỗi sáng thức dậy, chúng tự hào
ưỡn ngực và uống những tách cà phê đen đắng nghét.
Mấy năm sau
tôi cũng tự trồng lấy cho mình vài cây xanh. Mỗi khi vào mùa hè cháy
nắng, tôi xách nước, tưới và cầu nguyện cho chúng. Chúng cao gần chín
mét sau hai năm, nhưng là những thân cây luôn dựa dẫm vào bàn tay người
chăm bẵm. Chỉ cần một ngọn gió lạnh lướt qua, chúng đã run rẩy và đánh
cành lập cập - trông chẳng khác gì những kẻ yếu đuối!
Những cây
trồng của bác sĩ Gibbs rất ngộ nghĩnh và thú vị. Nghịch cảnh và sự túng
thiếu lại khiến nó phát triển mạnh mẽ và tự lập, những điều mà sự thuận
lợi và dễ dàng có thể chẳng bao giờ đem lại cho chúng.
Hằng đêm
trước khi đi ngủ, tôi vẫn thường ghé phòng hai đứa con trai và ngắm nhìn
chúng ngủ ngon lành. Nhìn thân thể nhỏ bé đang phập phồng nhịp thở của
cuộc sống, tôi luôn cầu nguyện cho chúng có cuộc sống dễ chịu: “Xin Chúa
đừng để bọn trẻ gặp gian khổ”. Nhưng gần đây, tôi chợt nghĩ đã đến lúc
cần phải thay đổi lời nguyện cầu ấy.
Phải thay đổi vì chúng ta
không thể tránh khỏi những cơn gió lạnh thấm vào tận tâm can. Tôi biết
chắc các con mình rồi sẽ phải đương đầu với gian lao, thử thách, vì vậy
lời cầu nguyện trước kia của tôi sao ngây thơ quá đỗi. Đâu đó trong cuộc
đời vẫn luôn có những ngọn gió rét buốt thổi qua.
Vì vậy tôi sẽ
thay đổi lời cầu nguyện của mình. Dù muốn hay không, cuộc đời bao giờ
cũng lắm chông gai. Tôi cầu mong cho “gốc rễ” của con mình sẽ bén thật
sâu, để chúng có thể hút được sức mạnh từ những suối nguồn còn tiềm ẩn
nơi Thượng đế vĩnh hằng.
Chúng ta đã nhiều lần cầu xin sự an
lành, nhưng rất hiếm khi những ước muốn ấy được thỏa nguyện. Điều chúng
ta cần là cầu sao cho gốc rễ của ta ăn sâu vào nguồn sống vĩnh hằng đó,
để khi mưa giông, bão tố, chúng ta sẽ không bao giờ gục ngã.