Ngày 10/02/2010
Thời tiết
London đang vào khoảng lạnh nhất trong một năm. Tuyết rơi khắp nơi,
tuyết phủ trắng những cành cây, mặt đất, đâu đâu cũng bao phủ cái lạnh
giá của những bông tuyết. Hôm nay tuyết rơi dày quá nên Phương được nghỉ
học. Vân Trang và Hà Anh cũng thế. Vân Trang đang ngủ còn Hà Anh dù
lạnh vẫn hăng hái ra ngoài từ sớm.
Hình như Hà Anh có hẹn đi tập
thể dục buổi sáng với ai đó. Phương nhón nhẹ chân bước ra bếp. Cô cầm
bình trà, pha một cốc trà nóng rồi cầm hai chiếc bánh quy trèo lên ngồi
sát cửa sổ. Phương biết ngồi thế này rất nguy hiểm. Cô có thể bị ngã bất
cứ lúc nào. Nhưng đó là một thói quen, một thói quen rất khó bỏ của
Phương. Phương có nhiều thói quen xấu, những thói quen không tốt cho sức
khỏe: ăn đêm , thức khuya, dậy sớm , thường uống Red Bull để chống lại
cơn buồn ngủ mùa thi. Trước đây người hay nhắc cô về những thói quen xấu
đó là Vũ Phong.
Còn nhớ cái lần cả hai ngồi học trong thư viện
Kensington, khi nhìn thấy Phương định mở chai nước tăng lực Vũ Phong đã
cau mày không đồng ý. Anh nói thứ đó không tốt cho sức khỏe. Anh không
muốn cô làm gì hại đến bản thân cô, vì cô hại mình một, thì có nghĩa là
cô hại anh mười. Khi Phương cười và nói mình cần sự tỉnh táo thì đôi môi
cô bất ngờ bị chặn bởi đôi môi của Vũ Phong.
Mùa đông, đôi môi
anh lạnh giá nhưng nụ hôn đó thật ngọt ngào. Nụ hôn giữa thư viện đầy
sách, nụ hôn cô đã phải giơ quyển sách lên để che, đối với cô cái hôn đó
giống như mùi vị của những bông hoa tuyết bay ngoài trời vậy.
Ngón
tay rê nhè nhẹ trên con chuột, Phương vào mạng. Cô ngập ngừng đôi chút
rồi mở một ID và password. Cô và anh đã từng lập chung một blog. Cả hai
thống nhất ngày nào cũng phải viết lên đấy, ngày nào cũng kể cho nhau
nghe những chuyện xảy ra trong ngày. Phương là người nảy ra ý tưởng này
nhưng Vũ Phong là người thực hiện đầy đủ hơn cả.
Tên blog là
“Bến Thiên Đường”. Khi Phương nhất quyết chọn cái tên này, Vũ Phong đã
rất ngạc nhiên. Cô không chịu nói cho anh biết lí do cái tên này. Làm
sao cô có thể nói với anh rằng thiên đường chính là ở bên anh , là ở
trong vòng tay anh. Cái chút tự kiêu của người con gái vừa được yêu lần
đầu khiến cô chỉ mỉm cười mỗi khi Vũ Phong hỏi ý nghĩa cái tên đó.
Từ
khi hai người chia tay, Phương không còn vào blog này nữa. Cô không
dung tới nó nữa, một phần vì bây giờ đã có twitter và facebook tiện hơn
rất nhiều. Một phần vì cả blog này tràn ngập những hình ảnh của hai
người. Không có bức ảnh nào của cô mà anh quên không đăng lên, và cũng
không có hôm nào cô quên không nhắn những lời yêu thương cho anh.
Phương
nhìn trân trân vào màn hình máy tính. Đôi mắt cô nhòe đi vì nỗi xúc
động. Trước mắt cô là những lời nhắn của Vũ Phong. Anh viết rất đều đặn
trên blog này. Dù một thời gian dài cô không vào đây nhưng hầu như ngày
nào Vũ Phong cũng vào.
Anh vẫn giống như thuở hai người còn yêu
nhau, viết đầy trên wall những ngôn từ của nỗi nhớ nhung và tình yêu
mãnh liệt. Từng dòng chữ của Vũ Phong làm trái tim Phương như thắt lại.
Những giọt nước mắt cứ từ từ tuôn trào trên khuôn mặt, cô cảm nhận được
sự mặn đắng nơi bờ môi.
Vân Trang đã đứng sau Phương từ lúc nào.
Vân Trang chứng kiến tất cả những cảm xúc trên gương mặc gần như bất
động của cô. Vân Trang ôm nhẹ lấy đôi vai đang run bần bật của cô.
“Phương này, chị có chuyện này muốn nói với em”
Phương
chỉ lặng yên khi Vân Trang kể rằng chuyện mang thai của Tiểu Nhu là giả
dối. Chính Tiểu Nhu đã thú nhận với Vũ Phong và họ đã nói lời chia tay.
Vũ Phong đang ở đây nhưng anh không muốn gặp Phương. Anh sợ sẽ làm tổn
thương cô thêm một lần nữa. Anh sợ sẽ lại làm cô khóc. Phương là người
con gái Vũ Phong yêu thương nhất trên đời và cũng là người anh làm tổn
thương nhiều nhất. bao ngày qua anh vẫn ở London , bao ngày qua anh vẫn
âm thầm theo dõi cô từ phía sau.
“Em không biết mình phải làm thế nào đây? Sao chị lại khuyên em quay về bên anh ấy?”
“Hãy lắng nghe trái tim em một lần nữa Phương à, chị chỉ muốn em được hạnh phúc thôi”
Ngày 12/02/2010
Hà
Anh dung miếng bông mềm thoa đều phấn lên má Phương. Hà Anh làm rất cẩn
thận. Cô chải nhẹ mái tóc của Phương. Cô không để xảy ra sai xót nào.
Hà Anh rất ưa cái đẹp và sự hoàn hảo. Cô không muốn tác phẩm nghệ thuật
trước mặt mình bị bất cứ tì vết nào. Hà Anh cười thật tươi :
“Em xinh lắm Phương ạ, chị cũng phải ghen tỵ đấy.”
Phương
từ từ mở mắt ra. Nhìn khuôn mặt mình trong gương, cô khẽ đưa tay chạm
nhẹ vào những lọn tóc xoăn bồng bênh , chạm nhẹ gò má ửng hồng. Hôm nay
cô muốn mình trông thật đẹp. Phương nhìn đồng hồ rồi đứng dậy đi, không
quên ôm chặt Hà Anh trước khi đi ra cửa. Tình bạn , tình chị em của họ
,không cần bất cứ một lời nói nào.
Nhìn theo bóng Phương đi hướng
ra bến xe buýt, Hà Anh mỉm cười. Từ trước tới nay Hà Anh mới trang điểm
cho Phương hai lần. Lần trước là lúc Phương nói chia tay với Vũ Phong.
Hôm đó bàn tay Hà Anh run run không sao uốn cong lông mi của Phương
được.
Những giọt nước mắt cứ thấm chặt những trên mí mắt của
Phương hôm đó. Cô muốn giữ một hình ảnh đẹp trong mắt Vũ Phong nên nhất
định đòi Hà Anh trang điểm. Nhìn nụ cười buồn bã của Phương lúc ngắm
mình trong gương, Hà Anh thấy tim mình như thắt lại. Đó là một nụ cười
buồn. Hà Anh biết rằng Phương chỉ đang cố gìm chặt những giọt nước mắt
mà thôi.
Lần này trang điểm cho Phương là lần thứ hai, Hà Anh đã
cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô nhắn tin cho người yêu, hôm nay có
vẻ như là một ngày tốt lành , Hà Anh muốn cùng ai đó xuống phố.
Phương
đi thẳng tới London Eye. Bàn chân cô rảo bước mỗi lúc một nhanh trên
những con phố. London Eye là nơi đầu tiên cô và Vũ Phong đã hẹn hò cùng
nhau. Từ đằng xa Phương đã nhìn thấy anh đứng dưới chân London Eye. Sau
bao ngày tháng xa nhau anh dường như vẫn không hề thay đổi. Có chăng chỉ
là anh gầy và xanh hơn mà thôi.
Vũ Phong cũng đã nhìn thấy
Phương . Anh đưa tay vẫy cô, nụ cười rạng rỡ trên môi. Phương cũng vẫy
lại anh. Cô bước nhanh qua đường.
Chỉ qua một làn đường nữa là
Phương có thể tới bên anh rồi. Chỉ còn cách có 5m nữa thôi là cô đã được
ở trong vòng tay của anh rồi. Phương dường như đã ở rất gần bên thiên
đường rồi. Cô đã ở gần lắm rồi, chỉ còn một chút nữa mà thôi.
Kì 6: Sẽ có một thiên thần thay em yêu anh