Vân
Trang dựng con dao nhỏ cạo từng đoạn băng keo trên tường. Cô gỡ xuống
tờ giấy quảng cáo nhà cho thuê, đã có người đăng kí rồi, tờ giấy này xem
ra không cần thiết nữa. Vân Trang đi đi lại lại giữa hai căn phòng
trống. Trong cô tràn ngập một cảm giác kì lạ. Chính cô là người nghĩ ra
cái ý tưởng cho thuê nhà nhưng giờ đây chính cô lại muốn bỏ đi ý tưởng
đó. Hai căn phòng này đối với cô mà nói thì tràn ngập những tình cảm
khó quên. Vân Trang lúc vui hay buồn cũng chạy đi chạy lại giữa hai căn
phòng đó. Cô khẽ mở tay nắm cửa bước vào một trong hai căn phòng.
Hà
Anh đã dọn đi được một tuần rồi, trước khi đi đồ đạc còn xếp gọn gàng.
Lúc Hà Anh quyết định chuyển tới sống trong khu kí túc xá của trường,
Vân Trang nhất quyết phản đối. Cô đã nài nỉ Hà Anh rất dữ dội, cô không
muốn Hà Anh rời đi. Ngôi nhà này thiếu một người đối với cô đã là quá
sức rồi. Minh rất lo lắng cho Vân Trang những ngày này. Không ngày nào
anh không tới đây. Vân Trang cho thuê ngôi nhà cũng vì không muốn Minh
lo lắng cho mình quá nhiều. Cô biết nếu có người ở cùng đây, anh sẽ thấy
yên tâm hơn.
Vũ Phong đi bộ ở khu Notting Hill gate. Hôm nay
thời tiết London âm u quá. Khi đi qua ga tàu điện ngầm Vũ Phong rút một
tờ báo, anh cần phải biết tin tức ngày hôm nay. Thế giới vẫn đang đổi
khác mỗi ngày dù Phương có ở bên anh hay không. Vũ Phong chăm chú đọc
một câu chuyện trên báo. Câu chuyện có tên là: "Khi Đại Nạn Đến Anh Có
Thể Nắm Chặt Tay Em Không? “Đây không phải là lần đầu tiên Vũ Phong đọc
câu chuyện này. Phương đã từng kể cho anh nghe một lần câu chuyện đó
rồi, câu chuyện về một đôi trai gái yêu nhau thắm thiết ngay cả lúc đại
nạn nhưng mãi mãi không được ở bên nhau. Phương cũng đã từng hỏi anh câu
hỏi đó. Vũ Phong không muốn anh và Phương có kết thúc bi thảm như đôi
trai gái trong truyện nên anh đã không trả lời trực tiếp câu hỏi của
Phương :
“Nếu anh không thể nắm tay em được thì sẽ có một người khác thay anh nắm tay em”
Phương phá lên cười khi nghe câu trả lời. Cô đấm nhẹ vào vai anh:
“Anh cứ làm thế đi. Còn em , em cũng sẽ để một người khác thay em yêu anh”
Chuyện
xảy ra đã lâu, sao ngày hôm nay câu chuyện này lại được đăng trên báo
một lần nữa? Vũ Phong gập tờ báo rồi đặt nó lên một chiếc ghế đá dọc
đường. Anh không nên mang nó về nhà.
“Phương , có thật là rồi sẽ có một thiên thần thay em yêu anh ?”
Thủy
Tiên cố kiễng chân treo bức ảnh đúng vào cái móc trên tường. Cô cố nhảy
lên cao hơn. Sao cái đinh này lại ở vị trí cao thế không biết? Làm sao
mà cô với tới được. Môt bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay Thủy Tiên và
giúp cô treo bức ảnh lên đúng vị trí. Thủy Tiên ngạc nhiên :
“Anh đến lúc nào vậy ? Tưởng hôm nay anh phải đi làm thêm ?”
Chàng trai đứng trước mặt cô trả lời bằng cái giọng khan khan đậm chất Anh truyền thống:
“Hôm nay anh nhờ người khác làm thay rồi. Anh sợ mình em không tự chuyển nhà được.”
Nói
rồi chàng trai tiến tới những cái thùng giấy đang để trên sàn nhà. Nhìn
anh khom lưng bê từng thùng một, Thủy Tiên cười nhẹ. Có lẽ cô đã không
nhầm khi chọn anh. Thú thật là hôm nay cô rất mong anh tới giúp cô một
tay.
Người
con trai Jen yêu tên là Owen, một sinh viên trường luật. Thủy Tiên chỉ
mới nhận lời yêu Owen. Nếu không phải là nhờ buổi hội thảo giao lưu
giữa các trường đại học thì chắc Jen đã không tìm thấy tình yêu của
mình. Nói đúng ra là tìm lại. Cách đây ba năm, Owen và Thủy Tiên là bạn
cùng lớp học chung năm tiếng một tuần. Hồi đấy Jen chẳng để ý gì tới anh
chàng này cả. Đơn giản là bởi Owen lúc đó giống như tất cả những anh
chàng người Anh khác. Mặc quần tụt, ngoại hình thiếu chững chạc , tập
tành hút thuốc như người lớn và hay tán tỉnh các cô gái cùng lứa. Tiên
không thích tuýp người như vậy. Cô cũng chẳng bao giờ nghĩ Owen sẽ phải
lòng mình sau này. Họ chỉ học cùng nhau một học kì duy nhất rồi Tiên
chuyển sang một lớp khác. Ba năm không gặp lại, Owen của cô đã thay đổi
rất nhều. Tiên còn nhớ cái cảm giác bất ngờ khi nhìn thấy Owen chững
chạc trong bộ vest đen lúc anh phát biểu ở buổi hội thảo.
Ngay
lúc đó cô cũng chưa nhận ra anh ngay, chỉ thấy khuôn mặt hơi quen quen
mà thôi. Khi hai người hẹn gặp nhau Jen mới thực sự phát hiện ra cô đã
quen chàng trai ấy từ lâu lắm rồi. Sau buổi hội thảo hôm ấy, giữa một
rừng học sinh của các trường đại học, Owen đã phải tốn rất nhiều công
sức mới hỏi được số điện thoại của Thủy Tiên. Khi ngỏ lời với Tiên,
Owen đã nói rằng trong suốt ba năm qua, vì mong ước được gặp lại cô,
anh đã thay đổi bản thân rất nhiều. Anh tự nhận mình thật ngốc nghếch
khi cố tỏ ra lạnh lung trong lớp. Anh thú nhận tim mình đã đập rất nhanh
mỗi lần cô ngồi cạnh bên anh. Lúc đầu Owen tỏ tình, Thủy Tiên chưa vội
đồng ý ngay, cô chưa sẵn sàng để yêu một người khác mình quá nhiều.
Tiên sợ Owen không đủ vững vàng để là người đàn ông cùng cô đi qua
những giông bão trong đời. Nhưng rồi thời gian đã chứng minh tất cả,
từng ngày, từng ngày một, Owen đã cho cô thấy anh chính là bờ vai cô
đang tìm kiếm, chỉ có mình anh mới có thể ở bên cô mãi mãi.
Khi
nhìn thấy mẩu quảng cáo cho thuê nhà của Vân Trang trên báo, Tiên ngay
lâp tức đã muốn cùng Owen chuyển tới đây. Hầu hết những người quen biết
cô đều ngăn cản Tiên, họ cho rằng cô đang đánh cược với cuộc đời mình
khi quyết định sống thử với người mình yêu. Họ bảo Tiên ngốc nghếch quá,
bạn bè cô khuyên Thủy Tiên nên bắt Owen cam kết một điều gì đó. Nhưng
Thủy Tiên tin ở quyết định của mình. Cô yêu Owen, yêu người đàn ông đã
gần như từ bỏ cả gia đình mình chỉ vì bố mẹ anh không thích một cô gái
châu Á. Owen cũng đã từ bỏ những thói quen đi club, đi bar ngày trước
để được có thêm nhiều thời gian cùng Tiên . Những việc Owen đã làm vì
Thủy Tiên, đối với cô mà nói, không cần có thêm lời cam kết nào nữa.
Những
người trước đây từng sống trong hai căn phòng này, cô chưa từng gặp bao
giờ. Tiên chỉ biết mang máng rằng hình như đã có một chuyện đau khổ
lắm xảy ra nên những người thuê cũ mới rời khỏi đây.
Vũ Phong cứ
để mặc bước chân mình đi ngẫu nhiên trên những con đường. Anh không biết
mình đang đi đâu, không có bất kì kế hoạch nào cả. Còn cần gì kế hoạch
nào nữa khi người bạn đồng hành anh yêu thương nhất đã rời xa anh mất
rồi. Những bước chân vô định cuối cùng cũng đưa anh tới trước cửa nhà
cô. Ngôi nhà cô ở luôn là nơi chốn anh muốn tìm về nhất.
Vũ Phong
ngẩng đầu lên phía trên, khung cửa sổ quen thuộc anh thường nhìn thấy
Phương. Có một cô gái đứng ở đó, cô gái mặc chiếc váy xanh nhạt màu, cô
ấy đang tưới hoa, những bông hoa nhảy múa như một bản nhạc ngẫu nhiên
trong gió. Mới đầu nhìn William tưởng dó là Phương của anh, nhưng rồi
anh tự nhận mình đã hoa mắt. Phương của anh không thể vẫn đứng ở đó. Cô
gái ấy không thể là Phương . Có chăng chỉ là ngoại hình hai người họ
hình như rất giống nhau mà thôi.
Tiên có cái cảm giác lành lạnh
sau lưng. Cô quay đầu lại, không có ai ở đây. Sao cô có cái cảm giác hơi
gai người, hình như có một nỗi cô đơn, một nỗi đau của ai đó đang tràn
ngập trong căn phòng này. Tiên thấy bất an trong lòng, cô muốn gọi điện
ngay cho Owen, cô muốn nghe giọng nói anh trấn an cô ngay bây giờ
Dưới kia một người vừa lẳng lặng bước đi.
Sáng
chủ nhật, Vũ Phong thấy bụng đói cồn cào. Cơn đói của những ngày không
ăn đủ bữa lôi anh tới thẳng MC Donald. Vũ Phong chỉ đại vào hình ảnh
ngon mắt nhất trong thực đơn. Anh đói quá, cần phải ăn thứ gì thật nhanh
mới được.
Vũ Phong hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô phục vụ mang
đồ ăn ra. Sao lại tình cờ đến thế? Chính là cô gái đang sống trong căn
phòng của Sam đang đứng trước mặt anh. Cô ấy nhanh tay xếp các thứ đồ ăn
lên bàn mà không hề biết rằng cơn đói của vị khác đã qua từ lâu. Vũ
Phong hơi sững sờ, khi nhìn gần, cô ấy trông còn giống Phương của anh
nhiều hơn.
Những ngày sau đó, Vũ Phong lui tới MC Donald nhiều
hơn, anh thường gọi nhiều đồ ăn rồi lặng lẽ quan sát cô gái bé nhỏ di
chuyển giữa những hàng khách cứ dài ra từng phút. Rồi anh cũng biết được
tên của cô ấy, anh tập dần cho mình một thói quen mới, cái thói quen đi
theo cô gái sau giờ tan ca. Anh đi theo cô, lặng thầm như một người bảo
vệ từ phía sau. Cô gái ấy giống Phương của anh quá, từ khuôn mặt, dáng
người cho tới thói quen. Cô ấy cũng có thói quen nhảy chân sáo trên phố,
cô ấy cũng có thói quen đi mà không them nhìn lại phía sau, tất cả đều
gợi anh nhớ tới một người duy nhất.
Vũ Phong thực sự lo lắng cho
người con gái ấy. Trong anh hoang mang một câu hỏi, đó liệu có phải là
thiên thần mà Phương cử xuống để mang lại hạnh phúc cho anh không? Anh
muốn bảo vệ cô gái này, anh không muốn cô ấy bị tổn thương. Nếu cô ấy
đúng là thiên thần của Phương thì không đời nào anh để cô ấy bị bất kì
nguy hại gì. Chẳng phải anh đã từng trách cứ bản thân không thể bảo vệ
Phương khi cô ở ngay trước mắt anh sao ?
Thủy Tiên suýt hét lên
khi bị Owen ôm chặt từ phía sau và bất ngờ thơm nhẹ lên má cô. Owen muốn
gây một bất ngờ nho nhỏ cho Tiên nhưng lại khiến cô rất sợ hãi. Nỗi sợ
hãi này không phải là không có lí do. Suốt hai tuần nay, từ ngày bắt đầu
chuyển tới ngôi nhà mới này, Tiên có cảm giác hơi sờ sợ. Cô nghe rõ
tiếng bước chân người đi theo mình trên phố. Không chỉ có thể, Tiên còn
nghe một tiếng bước chân nữa. tiếng bước chân nhẹ lắm, nhẹ như gió thổi
nhưng đều đặn và nhịp nhàng. Tiên có cảm giác ngôi nhà này có gì đó
không bình thường. Mỗi lần cô và Owen trao nhau những cái ôm hôn, cô lại
có cảm giác một đôi mắt đang dõi theo cô, nhìn chằm chằm vào cô. Cô
thấy như có một tảng băng lạnh giá, một nỗi đau của ai đó ngự trị trong
tim mình. Khi cô nói với Owen điều đó, anh ôm chặt bờ vai cô hơn. Nhưng
dù anh có nói thầm vào tai cô những lời lãng mạn nhất, cái cảm giác bị
một đôi mắt nhìn xoáy vào vẫn không buông tha cô.
Vũ Phong ăn mặc
chỉnh tề hơn mọi ngày, đã lâu lắm rồi anh mới nhìn gương trước khi ra
khỏi nhà. Đã lâu lắm rồi anh mới đứng trước gương chải lại mái tóc bù
xù. Ngày hôm nay anh quyết định cho Thủy Tiên biết anh có cảm giác cô
chính là thiên thần được Phương cử xuống để làm tròn lời hứa Phương đã
không thể thực hiện được. Vũ Phong đi tới MC Donald nơi Thủy Tiên làm
thêm. Anh sẽ nhìn thấy Thủy Tiên, anh tin mình cũng sẽ nhìn thấy hình
bóng Phương ở đó.
Ngày hôm nay Thủy Tiên thấy tim mình reo vui lạ
thường. Cô háo hức chờ tới giờ tan ca. Hôm nay Owen sẽ đón cô về, sau
đó họ sẽ cùng nhau dung bữa tối ở quán Sài Gòn, Sài Gòn, chỗ ưa thích
của Thủy Tiên. Khi cô nói cho anh cảm giác lo sợ của mình, Owen đã cương
quyết sẽ tới đón Tiên về nhà. Cô không phải đi một mình nữa.
Yêu là phải ở bên nhau.
Vũ
Phong đã không thể thực hiện được kế hoạch ngày hôm đó. Nói đúng ra là
anh đã không thực hiện nó. Khi anh nhìn thấy Thủy Tiên ôm một người con
trai khác, khuôn mặt rạng rỡ, anh đã biết mình sẽ không xuất hiện trược
mặt cô được nữa. Đơn giản bởi anh đang lắng nghe trái tim mình. Trái
tim Vũ Phong khi nhìn thấy Phương cười với bất cứ người con trai nào
cũng đập rất nhanh. Còn bây giờ, dù Thủy Tiên đang trong vòng tay của
một người con trai khác, trái tim anh vẫn đập những nhịp bình thường. Nó
muốn trêu người anh sao? Không, trái tim anh chỉ nói cho anh biết một
sự thật mà thôi. Cái tình cảm với Thủy Tiên chỉ là cái cảm giác anh đang
cố tự tạo ra. Vũ Phong đang tự lừa dối chính mình, đang cố chạy trốn
vết thương lòng Phương đã gây ra cho anh.
Tiên dụi đầu vào đôi
vai vững chắc của Owen, họ nắm chặt tay nhau khi ngồi trên tàu điện
ngầm. Cả hai dường như quên cả thế giới xung quanh. Trong mắt Owen lúc
này chỉ có mình người con gái đang ngồi trước mặt anh mà thôi. Thủy Tiên
không còn cái cảm giác sợ hãi nữa. Bàn tay Owen nắm chặt tay cô như thế
này, dù ngày sau có chuyện gì cô cũng sẵn sàng đối mặt. Tiên vô tư mà
không biết rằng ngày hôm nay suýt nữa cô đã được tỏ tình bởi một chàng
trai khác. Thủy Tiên và Owen đều không biết rằng phía bên ngoài kia có
rất nhiều người đang ao ước, ghen tỵ với hạnh phúc trọn vẹn của họ.
Trên đời này chẳng mấy khi ta tìm được một người yêu thương ta thật sự,
cũng chẳng mấy khi ta tìm được người sẵn sàng ở bên ta mãi mãi. Thủy
Tiên và Owen là một trong số ít người có may mắn là tìm được cả hai.
Vũ
Phong nhìn thành phố từ độ cao 500 m. Anh đang ở London Eye. Vòng tròn
đu quay cứ quay đều đều. Có lúc Vũ Phong cảm giác mình đã lên sát tận
bầu trời xanh rồi. Anh muốn chạm tay lên bầu trời, anh cũng muốn bước đi
trên đó.
“Mai Phương, khi em rời xa anh, sẽ chẳng có thiên thần
nào thay em yêu anh cả…bởi đơn giản thiên đường đã sụp đổ ngay trước mắt
anh rồi”.
Kì cuối: Lá thư tới thiên đường