Tiếng cô tiếp viên hàng không Cathay Pacific dõng dạc nhắc nhở khách
hàng thắt dây an toàn và dựng thẳng bàn ăn trước mặt làm Vũ Phong giật
mình. Anh còn đang mải đọc tin tức tờ báo vừa mua trước khi ra sân bay.
Vũ Phong nhìn ra bên ngoài, tiếng động cơ máy bay ù ù, mặt đất dần trở
nên xa vời, những ngôi nhà, những con đường, những hàng cây mờ nhạt dần.
Vũ Phong nhìn đồng hồ, nhẩm tính khoảng thời gian bay rồi đeo
tai nghe, chỉnh tới một volume đủ để anh không nghe thấy bất kì âm thanh
nào xung quanh nữa. Hơi nghiêng đầu về phía cửa sổ, Vũ Phong nhất quyết
sẽ ngủ một giấc thật dài cho tới tận lúc máy bay hạ cánh ở sân bay
Greenwhich. Cái lí do chính khiến Vũ Phong buồn ngủ như vậy là vì đã một
tuần nay anh vật vờ ngủ không tròn giấc, lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mơ.
Người ta nói ban ngày mong ước gì thì tới đêm sẽ nằm mơ thứ đó.
Vũ
Phong không phải là một người con trai nhạy cảm tới mức đêm nào đi ngủ
cũng nằm mơ. Anh rất hiếm khi mơ và cũng chẳng mấy khi tin vào giấc mơ,
nhưng lần này giấc mơ của Vũ Phong khiến anh không thể ngừng suy nghĩ về
nó dù là ban ngày. Có lẽ bởi vì anh đã mơ về cô, hình ảnh của cô ngập
tràn trong những giấc mơ đầy mộng mị khiến anh nửa muốn thức dậy, nửa
lại muốn nằm mơ tiếp. Hai trạng thái tâm lí xen lẫn nhau khiến Vũ Phong
mệt mỏi. Anh muốn chạy trốn, muốn trốn tới một nơi mà kí ức về cô không
thể tìm được anh, những kỉ niệm ngọt ngào của hai người không thể hành
hạ anh. Nhưng biết trốn đi đâu bây giờ, những nơi đẹp đẽ nhất anh đã đi
qua, những nơi anh ao ước được đến đều có hình bóng cô ở đó. Người ta
nói muốn giết được cơn ác mộng thì tốt nhất phải dũng cảm đối diện với
nó. Bởi thế mà Vũ Phong quay lại đây, để dũng cảm đối mặt với nỗi sợ hãi
của chính mình, đối mặt với nỗi sợ hãi khi sống cuộc sống không có
người anh yêu. Sống mà phải xa nhau.
Ngồi sau Vũ Phong ba hàng
ghế là Tiểu Nhu. Chọn một vị trí gần như vậy, Tiểu Nhu thừa tự tin để
biết rằng Vũ Phong sẽ chẳng thể nào nhìn thấy cô. Một con người kiêu
ngạo như anh, một con người không có thói quen nhìn lại phía sau sẽ
chẳng bao giờ biết Tiểu Nhu đang ở đây. Cô khẽ thở dài. Trong cuộc tình
tay ba này thì Tiểu Nhu cũng vẫn luôn là người đứng đằng sau Vũ Phong.
Dù có là một vận động viên bóng rổ nổi tiếng thì cô cũng chẳng thể nào
chen vào cái vị trí đã được giành trước cho Phương . Nơi cô hằng đêm mơ
tưởng mà không chạm tới được, cái vị trí đó nằm trong trái tim Vũ Phong.
Vũ
Phong không hề biết chuyện có Tiểu Nhu trong chuyến bay này vì cô chỉ
vừa mua tấm vé may bay ngày hôm qua. Khi em gái Vũ Phong hỏi Tiểu Nhu có
đi du lịch cùng Vũ Phong không, cô đã thấy ngạc nhiên, và rồi nghi ngờ.
Sao Vũ Phong lại đi du lịch vào thời điểm nhạy cảm này. Là một người đã
quen Vũ Phong được gần 10 năm, Tiểu Nhu thừa hiểu cá tính và con người
anh. Cô đoán biết được nơi Vũ Phong sẽ tới.
Khi xác nhận chắc
chắn anh sẽ tới London, trong lòng Tiểu Nhu đan xen hai cảm xúc khác
nhau. Một mặt cô thấy thất vọng vì Vũ Phong đã nói sẽ không quay lại
London, thế mà anh vẫn không thể thực hiện lời hứa đó. Sao anh phải quay
về cái thành phố lạnh lẽo đó, sao anh phải quay về nơi anh đã đau khổ
biết chừng nào? Tất cả chỉ vì anh nhớ người con gái ấy, anh không quên
được Phương.
Bỗng chốc trong Tiểu Nhu tràn về những kỉ niệm
trước đây, cô tự trách mình đã để Vũ Phong chờ đợi quá lâu. Cô đã bắt
anh phải làm bạn với cô trong một thời gian dài, từ cấp hai, cấp ba. Cho
tới khi anh đi du học thì Tiểu Nhu mới phát hiện ra cô nhớ anh rất
nhiều. Tiểu Nhu đã bắt Vũ Phong chờ đợi câu trả lời lâu tới mức khi cô
đã có được quyết định thì anh đã không còn yêu cô nữa. Không phải lỗi
của anh, cũng không phải lỗi của cô khi hai người không yêu nhau cùng
một thời điểm. Tiểu Nhu mãi mãi không hiểu được lí do Vũ Phong không
quên được Phương, cô càng không thể hiểu nổi tại sao đột nhiên anh lại
chia tay Phương mà đến với cô, chấp nhận cùng cô quay về Trung Quốc.
Những
ngày ở Quảng Châu, nhìn đôi mắt anh thẫn thờ trước facebook của một ai
đó, nhìn khuôn mặt anh đầy đau buồn khi gọi điện cho ai đó rồi lại tắt
máy khi có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia. Cô hiểu rằng Vũ Phong chẳng
bao giờ thực sự là của cô. Tiểu Nhu có lòng tự trọng rất cao, cô không
muốn giữ những thứ đã thuộc về người khác, cô càng không cần những thứ
không thuộc về mình.
Bình thường nếu có một món đồ nào đó cô và
một người khác cũng thích thì Tiểu Nhu sẽ không giành với người đó.
Nhưng tình yêu thì khác, Vũ Phong cũng không phải là món đồ trang trí để
có thể nhường cho người khác dễ dàng. Vậy nên Tiểu Nhu nhất quyết giữ
anh bên mình, nếu anh không làm cô hạnh phúc thì cô cũng nhất quyết
không để anh được hạnh phúc.
"Vũ Phong , anh nghĩ anh có thể dễ
dàng chạy trốn khỏi em thế sao? Anh nghĩ anh rời khỏi Quảng Châu, anh
nghĩ anh bay nửa vòng trái đất là anh có thể bỏ mặc em sao? Không được
đâu Vũ Phong à, em sẽ đi theo anh, dù anh có trốn xuống địa ngục thì em
cũng nhất quyết tìm được anh. Em sẽ không để cho anh và cô ất được hạnh
phúc đâu, em sẽ không để anh sống trong những kỉ niệm đâu".
Sau
một chuyến bay dài 18 tiếng trên bầu trời, cuối cùng Vũ Phong cũng về
lại London. Anh đặt chiếc vali xuống nền nhà, bước vào trong căn hộ thân
thuộc của mình. Căn hộ nằm ở Knightbridge, có cửa sổ nhìn ra Harrod
nườm nượp người qua lại. Vũ Phong bước tới cửa sổ, nhấc cao tấm rèm cửa,
bóng đèn đã bị cháy từ trước anh vẫn chưa thay, chỉ có chút ánh sáng le
lói trong căn phòng.
Nửa năm ở Quảng Châu, bảo lưu cả một học
kì, không liên lạc với bất cứ người bạn nào nhưng Vũ Phong vẫn không thể
bán căn nhà này. Mẹ anh từng gợi ý tới chuyện cho thuê căn hộ nhưng anh
nhất quyết không đồng ý. Khi Tiểu Nhu tới London thăm anh, cô đã bày tỏ
mong muốn mãnh liệt được tới thăm nhà của Vũ Phong nhưng anh đã từ
chối.
Đơn giản bởi anh không muốn có người con gái nào khác
ngoài Phương đặt chân tới đây, đơn giản bởi một lời hứa từ quá khứ.
Trước đây Phương ngây thơ đã bắt anh hứa sẽ chỉ cho mình cô tới nhà của
anh mà thôi. Một lời hứa ngốc nghếch nhưng Vũ Phong nhất quyết giữ bằng
được. Cái lời hứa ở bên cô suốt đời, yêu thương cô suốt đời anh đã không
thể làm được thì những lời hứa khác dù nhỏ tới mấy, dù cô đã quyên thì
anh cũng phải nhớ.
Vũ Phong đi vào phòng tắm, trên tấm gương lớn
vẫn còn một mảnh note nhắc nhở Phương để lại. Cô dặn anh lúc cạo râu
phải cẩn thận, không được nhắn tin trong lúc cạo râu vì cô sợ anh sẽ tự
làm đau mình. Phương có thói quen dính giấy nhớ khắp nơi từ hồi đi học,
cô thích dặn dò người khác. Khi Vũ Phong nói với Phương rằng cô dặn dò
anh sao nghe giống mẹ anh vậy, Phương sau đó đã định thêm một mảnh giấy
khác cạnh bồn rửa mặt "Anh phải hiếu thảo với mẹ, nhưng không được gọi
em là mẹ".
Vũ Phong đẩy cửa bước vào phòng bếp, lại thêm một căn
phòng nữa tràn ngập những kỉ niệm. Nền nhà lát đá hoa cương lạnh toát,
căn bếp tối tăm. Đã từ lâu rồi anh chẳng còn nấu nướng gì nữa. Từ ngày
họ chính thức nói lời chia tay, từ ngày Phương chạy nhanh ra khỏi căn hộ
của Vũ Phong thì anh cũng thôi không nấu ăn nữa. Ăn đồ hộp trong một
thời gian dài, toàn là pizza, pasta nhưng mỗi lần vô tình nhìn vào căn
bếp là Vũ Phong lại thấy những hình ảnh Phương ríu rít nấu ăn.
Cô
rất hậu đậu, chẳng biết nấu món nào nhưng lại rất thích nấu ăn. Cuối
tuần nào Phương cũng đến đây, tìm ra một món nào đó mới lạ trên Google,
rồi cô sẽ lại bắt anh nấu cùng. Cái bếp bị bầy bừa ra như một bãi chiến
trường để cả hai phải cùng dọn. Rồi Phương sẽ lại mệt quá mà ngủ thiếp
đi trên vai anh. Anh sẽ lại phải cõng cô ra tận bến xe buýt, nhiều khi
là cõng về tận nhà vì Vũ Phong không muốn đánh thức Phương khỏi giấc ngủ
say.
Vũ Phong tắt đèn bếp, mặc chiếc áo jacket mỏng định ra
đường, anh đang rất đói nhưng vẫn chưa đủ dũng cảm để tự bật bếp ga, tự
nấu ăn một mình. Anh chưa sẵn sàng để tìm những lọ gia vị mà cô đã sắp
xếp theo một trật tự chỉ cô và anh nhớ được. Vũ Phong cũng chưa sẵn sàng
để tự mút nhẹ ngón tay mình khi có một giọt dầu rán bắn vào. Anh đi ra
ngoài, thẳng hướng Costa Coffee.
Chiếc Iphone trong túi quần Vũ
Phong bỗng rung lên nhè nhẹ, anh mở điện thoại, có một tin nhắn. Vũ
Phong nhìn tên người gửi rồi lại đút điện thoại vào túi. Anh chuyển
hướng đi ra Green Park Station.
Kì 3: CHuyện cũ...
[You must be registered and logged in to see this link.]