Vậy là Vy bắt đầu học làm bánh. Sẽ chẳng ai nghĩmột tiểu thư kiêu kì như nó lại tự tay làm bánh, mặt lấm lem bột, mồ hôi chảyròng ròng. Mệt thật đấy nhưng Vy thấy vui, nhất là lúc thấy được công sức củamình.
· Uhm, lần đầu làm bánhthế này là tốt lắm rồi. Nhi gật gù sau khi ăn thử bánh Vy làm. Cậu giỏi hơn tớđấy, cái đầu tiên tớ làm không thể gọi là bánh được, không nuốt nổi.
Vy bật cười. Rồi nó nếm thử bánh của mình. Mộtcảm giác khó tả đan xen trong lòng nó, So với cái bánh loại xịn nó từng ăn thìcái này thua xa nhưng nó thấy đó là cái ngon nhất. Giờ thì nó mới biết khihưởng thành quả của mình vất vả làm ra hạnh phúc đến mức nào.
Nếu ai định nghĩa bánh được làm từ thợ giỏi, cóhương vị hài hòa mới là bánh ngon thì chưa chắc đã đúng nhé. Ngon hay không làcảm nhận từ trái tim người ăn bánh và từ cái tâm người làm bánh.
Giống như để hiểu một người nào đó thì phảixem cách họ đối xử với mọi người xung quanh và phải lấy con tim mà cảm nhận chứđừng đánh giá người ta trong sự chủ quan của mình trên một hiềm khích.Những ngày sau đó cứ lúc nào rảnh Vy đều đếntiệm bánh của nhà Nhi để học. Dần dần chiếc bánh làm ra càng đẹp và ngon hơn.Cũng dần dần Vy thấy quý Nhi, hai đứa ngày càng hiểu nhau. Vy thấy Nhi rất dễthương và cũng rất đặc biệt. Nhi đàn hay, hát cũng rất ổn. Sẵn sàng giúp đỡngười khác ngay cả khi người đó là đối thủ của mình (là Vy chứ ai). Nhi hòađồng với mọi người xung quanh, giản dị chứ không tiểu thư như Vy. Nhi làm bánhrất ngon, không như Vy, chả biết cái gì. Một điều mà Nhi hơn hẳn Vy là Nhi rấthiểu Phong. Làm bạn với Phong từ nhỏ, thích Phong cũng lâu lắm rồi mà chưa mộtlần nào nghe Phong hát cho Vy nghe, cũng chưa biết Phong thích cái gì, ghét cáigì.
Nó cứ nghĩ rằng cái gì nó thích Phong cũngthích, cái gì nó ghét Phong cũng ghét. Nó thích socola, cứ nghĩ Phong giống nóai biết được rằng Phong rất ghét mùi vị của Socola. Cứ nghĩ Phong ghét con nítgiống nó ai biết được rằng Phong có thể chơi với trẻ con cả ngày. Chẳng phảihôm Giáng Sinh, bọn trẻ mê tít “anh Noel” đấy thôi. Bây giờ mới đề ý chỉ lúchọc Phong mới khắt khe với bạn bè. Rằng không được nói chuyện, giữ trật từ vàphải tắt điện thoại di động trong giờ học. Rằng phải làm bài tập đầy đủ, đi họcđúng giờ… Nhưng cũng có lúc Phong giảng cho bạn này bài văn, lúc chỉ giúp bạnkia hiểu ra bài Toán. Lúc vận động mọi người quyên góp tiền làm quỹ lớp cho cácbạn học sinh nghèo, lúc thì bày ra đủ trò cho mọi người tham gia sau những giờhọc căng thẳng. Cũng chính Phong nghĩ ra vụ liên hoan, lấy ngày 23/12 làm ngàycủa lớp chứ đâu.
Và những lúc như vậy, Phong cũng như bao bạnkhác, có ai nhận ra đó là một hotboy lạnh lùng, một lớp trưởng khắt khe? Hóa ratừ trước tới giờ Vy hiểu về Phong chỉ là những gì người khác đánh giá chứ chưabao giờ biết rõ con người thật của Phong cả. Nó nhớ lại câu nói của Phong: “
Tớ thích Nhi bởi trong ánh mắt của Nhi cócon người thật của tớ và trái tim tớ thấy được điều đó. Bên cạnh Nhi tớ làchính tớ”. Tự nhên Vy cảm thấy một chút buồn….
Ngày Hội Xuân của trường…..· Cái gì đây? - Phong vớiHuy nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mà Vy với Nhi để trước mặt.
· Bánh kem đấy. Thành phẩmcông chúa chúng ta làm đấy - Nhi nháy mắt với Vy.
· Gì? - cả Phong và Huycùng đồng thanh.
· Vy mà cũng làm bánh à?
· Nếu là bánh của Vy thìtớ không dám ăn đâu. Ai mà biết được đây có phải là lần cuối cùng tớ gặp cáccậu không?
· Quá đáng! Các cậu chưaăn sao biết ngon hay không? Tớ lọ mọ dậy từ sáng để làm, các cậu lỡ chê vậysao? Không ăn thì thôi, tớ đem về xử lí một mình. - Vy phụng phịu.
· Thôi thôi, đừng đùa nữa.hai cậu thử đi, bánh Vy làm không tệ đâu. Học trò của tớ tuyệt vời lắm!
· Hả? Vậy là Vy học làmbánh từ Nhi à? Thế thì càng không dám ăn.
· Để tớ hi sinh trước cho,có gì trăng trối với tớ trước kẻo hối hận bây giờ - Phong nhăn mặt nhìn vào cáibánh. Ủa? Sao lại ghi F4? Sao lại trang trí toàn hình cỏ bốn lá thế này?
· Cỏ bốn lá trượng trưngcho May mắn - Niềm tin - Tình yêu - Hi vọng. Bốn thứ ấy ai chẳng muốn có được.Còn một thứ tớ cũng rất cần nữa.
· Thứ gì?
· F4.
· Là cái gì vậy?
· F thứ nhất là Four. Bốnngười chúng ta. F thứ hai là Funny, niềm vui của tớ từ khi quen các cậu. F thứba là Friend. Chúng ta là bạn. F thứ 4 là Forever. Tình bạn mãi mãi bền vững.Tất cả tớ mong chúng mình mãi là những người bạn tốt của nhau. Nếu có hai bạnnào muốn tiến xa hơn, tớ đây cũng không trách.(Vy giả vờ xị mặt, híc híc nhìnPhong và Nhi).
Tất cả bất ngờ và cùng bật cười với câu trả lờicủa Vy. Rồi chúng nó xúm vào ăn bánh.
· Tớ sẽ ăn cái bánh có tên7-love của Vy - Huy nhăn răng cười
· Cậu dám chọc tớ lần nữathì tớ cho cậu cái bạt tai đấy - Vy đánh mạnh vào vai Huy làm thằng bé suýt nữaphun miếng bánh ra ngoài.
· Gớm, tiểu thư đanh đá.
Dạ hội mùa XuânĐây là lúc mọi người hồi hộp và chờ đợi nhiềunhất. Sau một ngày chơi các trò vận động mang tính dân gian, thi thố các phầnliên quan đến kiến thức nào là “Rung chuông vàng”, “Bò lên đỉnh Olympia”, “Aithông minh hơn học sinh lớp…ta” thì giờ là lúc các lớp biểu diễn tiết mục vănnghệ của mình cho thật hoành tráng, để giành ngôi vị “Idol Music” về cho lớp.
Lớp 12A1, chúng nó đã chọn ra tiết mục xuất sắcnhất để đi dự chung kết chính là song ca “Áo dài ơi” do hai cô bạn dễ thương,trẻ trung trình bày với những màn nhảy hiện đại thật sôi động của nhóm múa minhhọa ngộ nghĩnh. Sự kết hợp này chính là do tiểu thư của lớp đề nghị. Vy đã rủ Nhithi cùng và tất nhiên, tài năng của Nhi lúc này sẽ được tỏa sáng.
Đã đến tiết mục cuối cùng trước khi đến tiết mụccủa Nhi và Vy…
· Cậu có hồi hộp không? -Nhi hỏi Vy.
· Tim tớ đang đập thìnhthịch đây nè. Nhưng hồi hộp chẳng giúp cho mình được gì đâu. Chi bằng… - Vy nắmtay Nhi - như thế này thì sẽ giúp chúng mình thi tốt hơn đấy.
· Tớ… rất vui khi được làmbạn, à không, làm đồng đội với cậu. Nhi nhìn Vy mỉm cười.
· Còn tớ thì… rất vui khiđược làm bạn với cậu.
Vy cười. Nụ cười thật xinh và cũng thật chânthành của tiểu thư kiêu kì. Hai đứa nắm tay nhau chuẩn bị bước lên sân khấuthì…
· Khoan, cái đôi giày củatớ làm chân tớ đau nãy giờ… Hôm nay nó bị gì kì quá, cứ lỏng lỏng sao á - Vynhìn đôi giày của mình.
· Vậy đổi cho tớ đi! Chântớ không nhỏ nhắn bằng cậu đâu, có lẽ sẽ vừa. Xong phần thi thì mình đổi lại,chứ cứ để như vậy, sẽ khó cho cậu lúc nhảy đấy.
· Thế…
· Không sao đâu.
Nóilà làm, Nhi nhanh nhẹn tháo giày ra. Nhi không quen đi giày cao gót quá như Vymặc dù giày của Nhi cũng hơi cao gót một tí - theo như lời yêu cầu của tụi bạntrong lớp. Một thoáng lo lắng, nhưng cả hai đứa đều nhanh chóng cười động viênbạn mình.
Hai đứa bước lên sân khấu trong tà áo dài trắngthướt tha. Vy và Nhi nhìn nhau mỉm cười. Mọi người vỗ tay rần rần. Một tiểu thưkiêu kì, xinh đẹp và một cô bé nhí nhảnh, dễ thương làm xao động những trái timở dưới trong đó có Phong và Huy. Hai đứa lặng người đứng nhìn. Phong vẫn thíchcái nụ cười khoe hết hàm răng (!!!) và cái tóc cột nhỏng lên cao của Nhi. Hômnay cũng vậy, Nhi vẫn cột lên hằng ngày nhưng là hai chùm xinh xinh hai bên,trông đáng yêu không tả được. Và vẫn cái ánh mắt tinh nghịch ấy của Nhi nhìn vềphía Phong như thể “tớ sẽ thi tốt, cậu yên tâm”. Dù đừng giữa hàng ngàn học sinh thì hai đứa vẫn nhận ra nụcười và ánh mắt dành cho nhau.
Màn biểu diễn bắt đầu. Sân trường náo nhiệt vàthật sôi động trong tiết mục của hai cô gái.
…
Vui lên đi khi xuân đón chào chúng ta……Áo dàivui vui áo dài hát hát bao nắng xuânđang về khắp nơi…….Áo dàinói nói áo dài cười cười mang hạnh phúcđến cho mọi người…Tất cả hò hét như muốn bật dậy để cùng nhảy vớihai đứa thì….
· Á…! - Nhi bị trượt ngãngay lúc ca khúc đang ở đoạn sôi nổi nhất. Đôi giày nó đi, chính xác ra chiếc giàynó đổi cho Vy đã bị gãy gót.
Mọi người hốt hoảng và nhốn nháo không biết cóchuyện gì xảy ra rồi xúm vào chỗ hai đứa…
· Tránh ra cho tớ đi tí!- Phong lao lên sân khấu và chenvào mấy đứa để bế Nhi chạy lên phòng y tế. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía haiđứa.
Tại phòng y tế…Nhi chỉ bị trặc chân và trầy xước một tí thôichứ không có gì nghiêm trọng. Nhưng nó đã khóc hu hu vì nghĩ rằng vì mình màtiết mục biểu diễn của lớp bị hủy. Mọi người trấn an nó rằng đó chỉ là một cuộcthi thôi, được hay không không quan trọng, hay sự an toàn của Nhi là trên hết,vân vân và vân vân. Phong nhìn Nhi, ánh mắt tỏ rõ sự lo lắng. Nó cốc đầu cô bé:
· Ngốc! Không ai trách Nhiđâu mà!
Nhìn thấy thế Vy đi ra ngoài hành lang. Huy đitheo. Ánh mắt của Vy rơm rớm nước mắt.
· Ghen à?
· Cậu thì lúc nào cũngnghĩ thế.
· Thế tại sao lại khóc khinhìn thấy Phong quan tâm đến Nhi?
· Nhi bị thế là do đổigiày cho tớ. Nếu lúc đầu tớ không chịu thì đâu có chuyện xảy ra, thì người bịlà tớ chứ không phải là Nhi. Lỗi là do tớ.
· À, thì ra là vậy. Đâu cóai mong chuyện này xảy ra, cậu cũng không là người có lỗi mà. Lỗi là do chiếcgiày thôi mà. Để hôm sau tớ vứt quách nó đi, mua cho cậu đôi giày mới nhá.
Huy toét miệng cười. Nhìn thấy nụ cười của Huy,Vy hơi bối rối. Lần đâu tiên trong mười mấy năm làm bạn, nó thấy ở Huy có mộtđiều gì đó rất lạ… mà cũng rất quen thuộc. Nó quay đi.
· Xí, ai thèm… Vậy làcông sức của mọi người đổ hết xuống sông xuống biển rồi - Vy xịu mặt.
· Ai bảo thế?
Huy nháy mắt với Vy rồi kéo nó vào trong phòng ytế nơi mấy đứa bạn đang xúm xít ở đó. Thằng bé nói cái gì đó mà ai cũng gật gùđồng tình
Dạ hội mùa Xuân kết thúc.
Mỗi người một cảm xúckhó tả trong lòng. Tất thảy đều mệt sau một ngày vui chơi hết cỡ nhưng ai nấyđều vui tươi với nụ cười rạng rỡ trên môi. Thế rồi Huy đưa Vy về nhà như một nhiệm vụ phải bảo vệ chocô công chúa xinh đẹp.
· Tớ hơi bất ngờ về việccậu coi Nhi là bạn. - Huy nói với Vy.
· Không phải là coi mà làbạn thật sự.
· Vì sao tớ thích Nhi cậuđã rõ?
· Ừ. Vì đơn giản… Nhi làngười đáng để người ta thích.
· Và cậu bỏ cuộc?
· Không. Một đứa như tớkhông thể bị đá. Chỉ là…
buông tay ra để người mình yêu nắm lấy bàntay khác ấm áp hơn mà thôi.Huy nhìn cô bạn của mình đang rớm rớm nước mắtnhưng nụ cười thì lại thật sự vui.
Đôikhi bạn yêu mến một ai đó không đơn giản chỉ là yêu và dành cho họ những điềutốt nhất. Và yêu cũng không phải là một sự giành giật và đấu tranh. Mà yêu là một sự hòa hợp giữa hai tâmhồn, là sự hòa hợp giữa hai con tim cùng nhịp đập. Nhiều lúc trái tim đang suy nghĩ những gì chính tacũng không biết. Chẳng phải trái tim có lí lẽ riêng của nó hay sao? Cũng chỉ cónhững trái tim cũng nhịp đập, thấu hiểu nhau mới tìm đến nhau. Và đôi khi nhậnra rằng, có những lúc mình nên yêu một người nào đó bằng cả trái tim mình màkhông cần đáp lại bởi nếu tình yêu không hiện hữu trong trái tim người ấy thìmình cũng hạnh phúc vì trong tim mình đã có nó.*******
Cũng trên đoạn đường khác, Phong với Nhi đi vềchung như trước đây chúng nó vẫn làm. Nhưng hôm nay, một lần nữa Phong lại cõngNhi về vì chân Nhi vẫn còn đau. Hai đứa bồi hồi nhớ lại tiết mục cuối cùng vàođêm hôm nay…
….
Mọi người vừa mới đắm mình trong những màn biểudiễn khá tuyệt vời của các lớp. Tưởng chừng như đã đến lúc chờ ban giám khảochấm điểm thì bất ngờ Huy chạy lên sân khấu…
“Các bạn thân mến,
trong cuộc sống những vấp ngã nho nhỏ và những điều thú vị, bất ngờluôn đồng hành với chúng ta. Xin hãy cho một trang pháo tay cho cặp song catài năng của chúng ta quay trở lại……..”
Vừa nói Huy vừa chỉ về phía dưới sân khấu. Mộtgiai điệu quen thuộc bắt đầu vang lên những nốt nhạc đầu tiên. Mọi người nháonhác tìm xem những giai điệu ấy xuất phát từ đâu. Và tất thảy đều lặng đi khi ởgiữa sân trường có đôi bạn đang đứng bên nhau, người thì đàn Piano còn ngườithì kéo Violon. Không ai khác chính là Thụy Phong và Khương Nhi. Và rồi mộtgiọng hát cất lên từ trên sân khấu:
Con đườngdài, lá rụng đầy Bỗng mộtngày, gió đến thì thầm gọi chiếc lá cuốiđông thức cơn ngủ say…Đó là Vy, Huy tiếp nối và nắm tay Vy đi xuống…
Em ngạingùng giấu nắng vào lòng.Đêm dù dàicũng sẽ quaVà hãy thật lòng đón yêu thương đang chờ emtới…[You must be registered and logged in to see this image.]
Và bốn giọng ca cùng hòa quyện vào nhau trong sựbối rối, sự bất ngờ của tất cả mọi người đang chứng kiến….Một sự kết hợp quátuyệt vời giữa ba người rất nổi tiếng và một người…sắp – nổi – tiếng. Phong,Nhi, Huy, Vy.
Yêu làcùng chia vơi nỗi buồn.Là cùngchung vui phút giây hạnh phúc.Dắt nhauđi trên ngày xanh…Phong bất ngờ nắm lấy tay Nhi, nó khe khẽ hát.
Yêu là cùng chung bước trên con đườngCùng nắm tay nhau thật chặtĐể luôn nhớ rằngBước thật chậmĐể biết… yêu… em… nhiều hơn.Nhi bối rối, xúc động. Phong không biết sau lưngnó có nụ cười của cô bé ngốc đang hạnh phúc… vì yêu.
Yêu khôngphải là một đường đua có kẻ chiến thắng và thất bại. Nó là cảm giác bình yên trong cái nắm tay nhauthật chặt, là hai trái tim cùng nhịp đập tìm về phía cuối con đường nơi có tìnhyêu đang ngự trị…