· Đi với “ông” không? -“Ông già Noel” mỉm cười.
· Thụy Phong? - Nhi khẳngđịnh suy đoán của mình đúng vì giọng nói ấy nó quá quen thuộc với Nhi.
· Ủa? Cậu nhận ra hả?Tưởng lại bảo tớ là ông già Noel chứ?
· Cậu làm gì mà ăn mặc nhưthế? Sao lại bận đồ ông già Noel? Còn mang râu giả nữa chứ. Trông ngộ quá đi!
· Đi với tớ thì biết.
Phong và Nhi cùng đến một nơi mà hai đứa địnhđến. Nhưng chợt nhớ ra điều gì, Nhi dừng lại
· Chờ tớ một chút, cậu đếnđấy trước đi.
· Cậu đi đâu?
· Lát rồi sẽ biết.
Nhi nháy mắt với Phong rồi nó chạy đi thậtnhanh. Trong lòng nó vui lắm, chắc chắn hôm nay sẽ là một Giáng Sinh đầy ýnghĩa.
[You must be registered and logged in to see this image.] Vyrảo bước một mình trên đường. Nói là một mình có nghĩa nó không đi chung với aicó quen cả. Nó cảm thấy thật trống trải và bơ vơ giữa dòng người tấp nập. Nómiên man suy nghĩ. Rằng thì hôm nay nó đã hiểu thế nào là cảm giác thất tình,rằng thì cô công chúa xinh đẹp đã bị chàng hoàng tử Phương Thụy Phong từ chốithẳng thừng khi cô ấy vừa bày tỏ tình cảm, rằng thì người vinh dự nhận đượcdanh hiệu kẻ thắng cuộc không ai khác chính là cô bé lọ lem Huỳnh Khương Nhi.
Nóđã thích Phong từ khi còn bé tẹo, Phong cũng biết điều đó mặc dù nó không nóira. Hồi nhỏ chúng nó hay chơi trò công chúa, hoàng tử và Thụy Phong chính làngười tuyên bố “Ta sẽ bảo vệ cho nàng khỏi tay mụ phù thủy độc ác”. Vậy mà hômnay…
Đườngphố tấp nập và đông nghẹt. Giáng Sinh mà. Lúc đầu thì Huy có rủ nó đi chơinhưng nó không muốn. Người nó muốn là Thụy Phong cơ. Nhưng giờ này cậu ấy đangở đâu? Chắc là đang đi chung với Khương Nhi và hai người họ đang cười cười nóinói, đang nghĩ tới bộ mặt buồn hiu của nó và thích thú đây mà. Tự dưng nó muốnrẽ vào con hẻm bên trong. Việc gì phải chen chúc cho khổ sở thế này, đi vàođường trong có phải thích hơn không. Dù là hơi tối và vắng người đấy nhưng chỉ có mình nó, thoải mái hơn.
Vyđang mẩn mê suy nghĩ thì có bóng đen nào đó lù lù xuất hiện, đi loạng choạngtiến về phía nó. Hình như đó là tên say rượu. Nó bắt đầu run nhưng nghĩ chắckhông có chuyện gì xảy ra, nếu mình không đụng tới hắn, cứ lao đầu mà đi thìhắn cũng không làm gì mình. Nghĩ vậy, nó cứ tiến thẳng về phía trước.
·Bécưng sao lại đi chơi một mình vậy? Người yêu đâu sao không đi cùng lại để cưnglủi thủi một mình thế này. Lỡ người nào bắt mất thì sao?
·Vừabị đá lấy gì có người yêu! - Vyhậm hực và cứ vậy mà đi. Nhưng rồi bất ngờ hắn kéo tay Vy lại
·Vậythì đi với anh đi. Nhìn xinh thế kia mà bị đá sao? Tội thế cưng!
·Ê,làm gì vậy? Buông tôi ra!
Vyhốt hoảng và hét lên nhưng vô hiệu quả. Đường này ít người qua lại, nhà nhà lạiđi chơi, chẳng ai nghe thấy tiếng hét của nó cả. Nó bắt đầu sợ hãi và trong đầunó xuất hiện những ý nghĩ vớ vẩn. “Toi, bao nhiêu năm mẹ dạy dỗ, một thiên kimtiểu thư mà gặp chuyện này không biết sẽ ra sao… Chết thật rồi Vy ơi. Nếu giờnày có ai đến cứu chắc mày… yêu người đó suốt đời.” Nó giằng co với tên kia cốđể chạy nhưng hắn mạnh quá, một đứa con gái chưa từng cây chổi quét nhà thì làmsao đủ chống cự với hắn. Vừa lúc thằng kia định đưa tay sờ lên người nó thì…
Bốp!Bốp! Bốp!
·Buôngcậu ấy ra ngay! - Tiếng đứa con gái vang lên và đánh túi bụi vào thằng vô họcđang say xỉn. Hắn quay qua và cười rú lên.
·Lạithêm một em nữa à, lại đây với anh nào…
Hắnđưa tay định chồm lấy thì bị nhỏ đó đá cho một phát nằm lăn quay ra đường. Nhỏcầm lấy tay Vy kéo chạy thật nhanh ra ngoài đường lớn. Đến đoạn đông người vàcảm thấy an toàn, hai đứa thả tay nhau ra và thở hồng hộc. Bây giờ, Vy mới địnhthần lại và bất ngờ nhận ra người cứu mình lại chính là Nhi.
·LàNhi à…
·Cậuđi đâu một mình trong đường vắng vậy? Sao mà gan thế?
·Tớ…- Vy định bụng nói thẳng ra là vì nó vừa bị Phong từ chối, chán quá đi lungtung nhưng nghĩ tới thể diện của mình mà nhất là đối với Nhi, nó lạc sang hướngkhác - Thế sao cậu lại ở đây?
·Tớthấy cậu từ ở đầu đường cơ, định rủ cậu đi với tớ tới chỗ này thì bất ngờ cậurẽ vào trong, tớ cũng phải chạy theo. Cậu không đi chơi ở đâu à? Tớ tưởng cậucó nhiều chỗ chơi lắm chứ?
·Không.Chán rồi, không muốn đi.
·Thếđi với tớ không, có một nơi rất thú vị để đến đấy.
·Điđâu?
·Cứđi rồi cậu sẽ biết.
·Nhưng…Thụy Phong đâu, cậu không đi chơi với cậu ấy à?
Nhihơi bất ngờ về câu hỏi này, rồi nó mỉm cười kéo tay Vy cùng đi với nó.
·Ởđó có nhiều người lắm… cả Phong nữa.
Vymiễn cưỡng đi theo Nhi. Dù sao thì nó không biết đi đâu, nếu cứ đi một mình thếnày vừa buồn, vừa không an toàn. Hơn nữa, nó cũng muốn đi đến “nơi thú vị” màNhi và Phong đã hẹn nhau. Dù không muốn làm kì đà cản mũi nhưng cái tò mò trongnó lấn át hết rồi.
Nhicứ… tự nhiên nắm tay nó. Lúc nãy thì vì cứu nó và không biết là ai nên nó đồngý. Còn bây giờ, kẻ đang nắm tay nó lại là Nhi - đối thủ số 1 của Vy, nó thấyhơi là lạ. Cái nắm tay, siết chặt của Nhi, dù là vô tình nhưng cho nó cảm giácrất gần gũi, cứ y như chúng nó là bạn thân lắm í.
·Saocậu lại cứu tớ?
·Thếđổi lại là cậu thì cậu có cứu tớ không?
·Hiệngiờ trong đầu tớ nghĩ là có. Nhưng không biết lúc gặp rồi tớ có cứu cậu không.Lý thuyết và thực hành luôn luôn khác nhau. Tớ không nghĩ mình lại cứu tìnhđịch của mình - Vy thẳng thắn trả lời. Nhi phì cười.
·Cậuthẳng thắn thật đấy! Tớ thích làm bạn với người thẳng thắn!
·Gì?Bạn á? Không, không đời nào. Tớ chỉ xem mình là người mang ơn cậu và tớ phảitrả thôi, không có chuyện bạn với cậu đâu. Tớ không thích.
·Thếthì tùy cậu. Nhi mỉm cười. Nó thích sự thẳng thắn nhưng dễ thương của Vy, dù cóđôi lúc ghen tị một tẹo nhưng mỗi khi Vy tỏ ra kiêu kiêu, đỏng đảnh một tí,trông cô bạn rất xinh.
Vyđau chân, đôi giày cao gót của nó thật là vướng víu. Nhưng thường thì chả đếnnỗi nào đâu bởi đi đâu nó có người chở đi, làm gì phải cuốc bộ một quãng thật dàinhư thế này. Lại còn phải đi nhanh theo lời yêu cầu của Nhi nữa chứ. Rõ làphiền phức. Đi thì cứ từ từ mà đi, việc gì phải vội!
·Sắpđến chưa, tớ đau chân lắm rồi.
·Mớiđi có một đoạn thôi mà, sắp đến rồi.
·Điđâu vậy?
·Nhàtình thương.
·Hả?
·Nhàtình thương cho trẻ mồ côi.
Vybất ngờ về câu trả lời của Nhi. Chẳng lẽ chỗ hẹn hò của Phong_hoàng tử tronglòng nó lại là nơi ấy sao? Họ làm gì ở đây?
·Đếnnơi rồi đó.
Vynhìn xung quanh. Ở đó có khoảng chục đứa trẻ đang nô đùa ngoài sân, mấy đứa háthò và chơi trò chơi thật là vui.
·ThụyPhong đâu?
·Cậuấy kia kìa. - Nhi chỉ chỗ Phong đang đứng. Phong đang đóng giả ông già Noelđứng nô đùa với tụi trẻ, chơi trò bịt mắt bắt dê.
·Mìnhlàm gì ở đây. - Vy thắc mắc.
·Lạiđây với tớ.
Nhilại kéo tay Vy đến chỗ tụi trẻ. Vừa nhìnthấy Vy, Phong đã sững người, không hiểu sao Vy lại có mặt ở đây và vì sao Vylại để Nhi… nắm tay như thế. Chẳng phải cô bạn rất không ưa Nhi đấy thôi.
·Tìnhcờ thôi, tớ rủ Vy đi chung cho vui - Nhi mỉm cười nói với Phong khi nó vừa đến.
Vythắc mắc không hiểu tại sao Nhi lại đoán ra được suy nghĩ của Phong. Rồi chưakịp trả lời thì mấy đứa trẻ con xúm xít chạy lại chỗ Vy và Nhi đang đứng, reolên thích thú khi thấy hai chị đem cả một bịch bánh thật to cho chúng nó. (thậtra thì chỉ là của chị Nhi thôi, không phải của chị đâu cưng - Vy nghĩ thầm).
[You must be registered and logged in to see this image.]Nhinhanh chóng hòa vào cuộc chơi cùng mấy đứa trẻ. Thụy Phong cũng thế, cậu ấy rấtsay sưa và thật là nhiệt tình. Trông Phong lúc này cứ y như là trẻ con, nét mặtrạng ngời sung sướng, khác hẳn với một hotboy nổi tiếng lạnh lùng, một lớptrưởng nổi tiếng nghiêm khắc. Mấy đứa trẻ cười tươi như hoa, gương mặt củachúng nó còn ngây thơ, trong sáng lắm nhưng ánh mắt cứ mang một nỗi buồn xaxăm. Ngồi nhìn họ nô đùa mà Vy thèm ra chơi cùng. Nhưng nó không biết mình sẽlàm gì bởi từ trước nó chưa bao giờ đến những nơi như thế này, nhất là chơi đùavới con nít. Vy rất ghét cái thói ưa vòi vĩnh mặc dù nó cũng thường làm nũng bamẹ và mọi người xung quanh.
·Chịơi, chị đóng giả mụ phù thủy cho tụi em được không? - Một bé gái xinh xắn lắclắc tay Vy. Rồi mọi người đổ dồn ánh mắt về phía nó.
·Hả?Đóng mụ phù thủy á? Trước giờ chị toàn đóng vai công chúa thôi. Chị không biếtđóng mụ phù thủy ra sao hết á.
·Đóngmụ phù thủy mà chị cũng không biết à. Mụ phù thủy trông như thế này, thế nàynày… Nói rồi cô bé nhắn nhó mặt lại, vẻ cau có để bắt chước mụ phù thủy khiếnai cũng phải phì cười. - Chị đóng đi chị ơi. Anh Phong đóng vai ông già Noel,chị Nhi làm con tuần lộc rồi. Chị đóng vai mụ phù thủy đi.
·Nhưngsao chị phải đóng mụ phù thủy?
·Thìông già Noel cùng tuần lộc đến phát quà cho trẻ em, mụ phù thủy hóa phép hạiông già Noel.
·Saocho chị đóng vai ác thế? Trông chị hiền lắm mà. - Vy phụng phịu, làm nũng lạivới cô bé. Nhìn thấy thế Phong nhăn răng ra cười. Nó lắc đầu:
·Thôiđi công chúa, đóng một lúc thôi chứ có phải thật đâu mà đòi làm công chúa nhưthường ngày.
·Hứ…cậu nghĩ tài diễn xuất của tớ kém lắm à? Làm công chúa được thì đóng mụ phùthủy có gì là khó.
Vycầm lấy cây chổi từ tay cô bé con rồi giả giọng hù mấy đứa trẻ. Chúng nó vừachạy vừa cười, thích thú vô cùng. Nhi, Phong, Vy đóng giả những tình tiết giốngtrong truyện cổ tích, chúng nó chăm chú coi và cười rôm rả.
Gầntới lúc phải về, Phong, Nhi, Vy phát quà và bánh cho các em nhỏ. Đứa nào cũngmệt vì nô nhiều rồi nhưng vẫn còn thích chơi lắm. Hình như chưa bao giờ chúngnó có một đêm Giáng Sinh vui như thế này.
[You must be registered and logged in to see this image.] Vynằm lăn ra giường. Buổi tối hôm nay nó đã chơi rất nhiều và bây giờ là lúc cáckhớp xương, cơ thư giãn cho thật thoải mái. Rồi nó suy nghĩ đến những gì xảy rangày hôm nay. Đầu tiên là việc Phong từ chối nó. Tiếp theo nó gắt lên với Nhi.Nhưng sau đó chính Nhi là người cứu nó thoát khỏi tên say rượu. Cuối cùng thìnó đã có một đêm Giáng Sinh đầy ý nghĩa bên các em nhỏ ở nhà tình thương, bênPhong và cả… bên Nhi nữa. Nó bỗng nhớ đến câu nói của Nhi: “Tớ rất thích làmbạn với người thẳng thắn như cậu.” và giật mình nhớ đến câu nói của nó “nếu cóai đến cứu chắc mày yêu người đó suốt đời.”. Ai mà biết được người đó chính làNhi? Ai mà biết được chuyện nó đã cùng Nhi chơi suốt buổi tối hôm nay? Nó từngkiên quyết không chịu tiếp xúc với Nhi như lời đề nghị của Huy, vậy mà hôm nayNhi nắm tay nó và mang lại cho nó cảm giác rất lạ. À, cảm giác nắm tay với đốithủ của mình í mà. Lạ lắm! Chẳng lẽ nó sẽ quý mến Nhi và làm bạn với Nhi thật sao? Không, không đờinào. Cảm giác là người thua cuộc vẫn không suy giảm. Nó không chịu đâu…
Có ai đó nói rằng cuộcsống này luôn mang lại cho chúng ta cảm giác bất ngờ và thú vị trong mọi khoảnhkhắc nếu ta biết nhìn lại những khoảnh khắc ấy. Và Vy cũng chợt nhận ra biếtbao điều bất ngờ.Phonglại đi về chung với Nhi sau một tháng chúng nó lánh mặt nhau. Nhưng dường nhưcảm giác hờn giận trong lòng Nhi không còn nữa. Hôm nay được chơi đùa với cácem nhỏ rất vui nên nó quên béng rồi. Thì ra là Phong tham gia đội công tác xãhội, tình nguyện đến nơi có trẻ em nghèo để phát quà Giáng Sinh cho các em. Vậymà không nói trước với nó để nó chuẩn bị, làm Nhi phải lật đật đi mua bánh kẹophát cho các em. Nhưng cũng vì thế mà nó mới gặp được Vy. Nhắc tới đây nó bỗngnhớ chuyện nó tỉnh tò với Phong trước mặt Vy hôm liên hoan.
·Này,Phong!
·Hử?
·Tốiqua, lúc về í,… tớ có nói gì không vậy?
·Nóigì là nói gì?
·Thìcó nói ra bí mật gì không?
·À- Phong mỉm cười nhớ đến lúc Nhi nói lảm nhảm sau lưng nó - …Cậu trách tớ saolại đẹp trai vậy! Rồi cảm ơn anh chàng đẹp trai này đã cõng cậu về đến tận nhà,thật tội nghiệp cho cái lưng của tớ.
·Thậtkhông đó? Cậu có nói quá không?
·Cậukhông tin thì thôi.
·Xí…Aithèm tin lời Thụy Phong cơ chứ.
Dừnglại trước cổng nhà hai đứa, Phong bảo Nhi nhắm mắt lại. Gì chứ? Nhắm mắt à? Gìmà bí mật vậy? Ừ thì nhắm mắt. Rồi Phong bảo Nhi mở mặt ra. Ừ thì mở ra và….
·Mừngđầy tháng nhé! - Phong nhe răng ra cười, trước mặt nó là một cái bánh kem lunglinh nến.
·Sao?Cậu….
·Hômnay là một tháng sau sinh nhật của cậu mà.
·Tớtưởng cậu quên rồi chứ.
·Thậtra thì tớ không quên đâu. Chỉ là gộp chung lại tặng luôn thể, đỡ tốn tiền muaquà sinh nhật, lại thêm quà Giáng Sinh.
·Gì?Đó là lí do à? Vậy mà tớ cứ tưởng cậu lãng mạn cơ chứ! Bủn xỉn.
·Vớiai chứ với Nhi một lần là đủ, he he.
[You must be registered and logged in to see this image.]Nhi bật cười. Nó không nghĩ rằng Phong có thểlàm cho nó những điều bất ngờ như thế này. Nó hạnh phúc. Ừ, quá hạnh phúc thìđúng hơn. Bên Phong lúc nào nó cũng thấy một cảm giác bình yên.
· Tớ muốn mời cậu đi ăn!
· Hả? Đi ăn?
· Ừ. Tớ không muốn nợ aihết, nhất là với cậu.
· À, chuyện hôm qua á,không có gì đâu, chỉ là…
· Không. Cậu phải đi vớitớ nếu không tớ áy náy và khó chịu lắm.
· Ừ, thế thì đi.
Nhi và Vy cùng đến tiệm bánh ngọt mà Vy thích nhất. Bất cứkhách hàng nào đứng trước tiệm nhìn cái tên thôi cũng phải cười. Vì sao á? Vìmột lí do hết sức củ chuối: Tên tiệm là “Let’s smile” mà.
· Sao lại ở đây? - Nhi hỏiVy.
· Thì ở đây chứ ở đâu? Đâylà tiệm bánh tớ thích nhất đấy. Vừa đẹp, vừa sạch sẽ, bánh lại rất ngon nữa,cậu thích ăn loại nào cũng có. Cậu chưa đến đây sao?
· À, tớ…
· Ờ há! Tớ quên là hôm quacậu đem cả bịch bánh to cho mấy em nhỏ, nhìn thôi là cũng biết của tiệm nàyrồi. Thôi, vào đi!
Vy kéo tay Nhi vào trongtiệm bánh và chọn một chỗ ngồi lí tưởng nhất. Mọi nhân viên trong tiệm ai cũngnhìn hai đứa mỉm cười. Thấy thế Vy bảo Nhi.
· Này, cậu thấy không? Họnhìn tớ đấy!
· Sao cậu nghĩ vậy?
· Thì rõ ràng họ nhìn tớcười cười mà. Chắc tại tớ xinh nên ai cũng mến ngay từ cái nhìn đầu tiên.
· À… ừ. Nhi tủm tỉm cườivề cô bạn của mình. Rồi nó cũng ngồi ăn bánh và uống nước theo đúng lời mời củaVy như không có chuyện gì xảy ra.
· Này, hôm qua cậu giỏithật. cậu học võ hay sao mà đá tên say rượu ngã lăn quay ra thế?
· Hi hi, tớ có biết võ vẽgì đâu. Chỉ là trong lúc cấp bách hành động theo phản xạ vô điều kiện của mìnhthôi.
· Thế mà hắn nhăn nhó, đauđiếng người. Chắc cậu mạnh hơn hắn!
· Tớ đá vào chỗ ấy thì saohắn không đau được.
· Gì? Chỗ nào?
· Hơ…. chỗ cần đá í mà. Này,sau này cậu định thi trường nào? - Nhi nói lạc sang chuyện khác.
· Thi kinh tế! Giống Phongí, sau này chắc chắn chúng tớ sẽ học chung trường.
· Ủa? Phong thi Học việnâm nhạc mà?
· Không đời nào, cậu ấyhọc giỏi tự nhiên chắc chắn sẽ thi kinh doanh chứ không thi ba thứ âm nhạc đóđâu.
· Tớ thì không nghĩ nhưvậy. Phong hát và đàn rất hay, giọng cậu ấy rất ấm.
· Cậu nghe rồi à?
· Ừ, hôm… Nhi nhớ đến hômở phòng nhạc cụ.
· Tớ không tin. Một ThụyPhong lạnh lùng có tiếng, học giỏi hạng VIP thì chắc chắn sẽ không thể như thế.
· Có ai bảo lạnh lùng, họcgiỏi thì không được hát hay đâu? Mà Phong không lạnh lùng như mọi người nghĩđâu. Vì tất cả mọi người nghĩ Phong như vậy nên cậu ấy mới như vậy. Nếu lạnhlùng vô tâm thì chẳng bao giờ tự nguyện tham gia đội công tác xã hôi làm gì.Bình thường thì khắt khe với bạn bè nhưng đó chỉ là giờ học thôi, còn ngoài racậu ấy cũng như bao bạn khác, cũng quậy tưng bừng vậy. Như hôm ở nhà cậu í.
Nhắc tới đây cả hai đứađều ngượng đỏ mặt. Nhi lại vội lảng sang chuyện khác.
· À, đã đến đây rồi thì tớmời cậu vào xưởng làm bánh của gia đình tớ luôn.
· Gì?
· Hi hi, đây là tiệm bánhcủa gia đình tớ mà.
Nhi toét miệng cười rồi dẫn Vy vào bên trong,nơi các thợ đang làm bánh. Vy hết sức bất ngờ. Giờ nó mới hiểu vì sao lúc vừavào tiệm Nhi hỏi nó “Sao lại ở đây?” rồi đến các nhân viên phục vụ đều nhìn haiđứa mỉm cười. Vậy mà nó cứ tưởng…Híc, xấu hổ quá!
· Vậy hôm qua là bánh củanhà cậu chứ không phải cậu mua?
· Bánh tớ làm đấy!
· Sao? Cậu làm ngon vậy á?
· Thế cậu muốn làm thử mộtloại mình thích không? Tớ sẽ chỉ cho cậu. Tuy không bằng ba mẹ và các cô chú ởđây nhưng cũng đủ để ăn được.
· Tớ chưa bao giờ nấu chomình tô mì gói huống chi tự làm một cái bánh kem Socola.
· Thì thử đi rồi biết.
Chưa để Vy đồng ý Nhi đã đưa cho nó đầy đủ mọidụng cụ cần thiết. Vy lóng ngóng chẳng biết làm gì. Nhưng nó cũng bắt tay vàolàm vì cái sĩ diện không cho nó đứng nhìn Nhi làm thành thạo y như một đầu bếp.
Từ trước tời giờ Vy chỉ quen để người khác làmcho ăn chứ có bao giờ tự làm. Nó nhớ đến mẹ và chị giúp việc, nhiều lần bỏ rabao nhiêu công sức nấu cho nó ăn mà nó còn chê ỏng, chê eo, không thèm đụngtới. Bây giờ mới biết để làm một món ăn, một cái bánh đâu có dễ dàng gì, biếtbao sự kì công, vất vả.
· Cậu dạy tớ làm bánh đượckhông? Tớ muốn làm cho mẹ ăn.
· Ừ, nếu cậu thích thì tớsẽ sẵn sàng chỉ cho cậu. Bạn bè mà.
· Không phải bạn, gia sưcho môn nữ công gia chánh thôi!
· Thì tùy cậu.